Chương 17: (Vô Đề)

Phần B: Thuyền Đêm Trên Sông Trắng

Edit + Beta: V

Sau khoảng một tháng quen nhau, Khâu Thanh hỏi Văn Hựu Hạ sao lần đầu gặp mặt mà anh lại nói tên mình ra một cách tự nhiên như vậy, ý là đang chọc anh: "Mới gặp lần đầu mà đã lọt vào mắt xanh của anh rồi hả?"

Văn Hựu Hạ hỏi lại: "Sao em biết đó là lần đầu tụi mình gặp nhau."

Song lúc đó Khâu Thanh không nghĩ nhiều như vậy.

Đêm đầu tháng năm hôm ấy, trong khoảng thời gian chờ Văn Hựu Hạ hút thuốc xong thì cậu thử nói chuyện phiếm với anh.

Nói về ban nhạc, về biểu biểu diễn của bọn họ và một số đề tài khác. Hầu như là cậu nói, Văn Hựu Hạ nghe, thỉnh thoảng cậu có thắc mắc thì anh giải đáp, tuy không nói nhiều nhưng thái độ của anh rất tốt, không có bất kỳ biểu hiện thiếu kiên nhẫn nào.

Dần dần cậu phát hiện Văn Hựu Hạ không phải là người khó bắt chuyện như Julie nói, anh cũng không táo bạo như trên sân khấu. Trong mắt Khâu Thanh, Văn Hựu Hạ chỉ kiệm lời mà thôi.

Nói nhiều hay ít không liên quan gì đến thái độ của anh với người khác, chỉ đơn giản là anh quen vậy rồi.

Văn Hựu Hạ bị người ta nói là "mặt lạnh" cũng bởi vì trời sinh ra đã thế, nhưng Khâu Thanh không cảm thấy gương mặt anh biểu hiện sự khinh miệt hay ngạo mạn mà ngược lại, cậu rất thích gương mặt ấy, cũng giống như việc cậu thích giọng nói của anh vậy. Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị trói lại, sau đó cậu không thể dời mắt ra nữa.

Lúc bọn họ trò chuyện, tuy Văn Hựu Hạ lạnh nhạt nhưng anh lại rất lịch sự, nói là dịu dàng cũng không ngoa.

Dù sao đi nữa thì anh không giống như ấn tượng đầu tiên của Khâu Thanh.

Hàn huyên một hồi, có lẽ thấy để cậu nói một mình hơi kỳ nên anh cũng hỏi lại vài câu.

Văn Hựu Hạ hỏi tên cậu, Khâu Thanh đáp xong thì anh bèn viết hai chữ kia ra tay để xác nhận, hỏi cậu có phải hai chữ này hay không. Khi hỏi, ánh lửa trên tàn thuốc kẹp ở đầu ngón tay Văn Hựu Hạ ánh vào mắt Khâu Thanh, bọn họ cách nhau rất gần.

Cậu sửng sốt: "Hở? Tôi nghe không rõ."

"Cậu hai mươi tuổi, vẫn còn đi học đúng không?" Văn Hựu Hạ hỏi, sau khi nhận được đáp án thì anh chợt cảm khái: "Tốt thật nhỉ."

Tốt cái gì, thấy tốt vì cậu còn con nít quá à?

Vì hy vọng con trai mình thành công mà ba mẹ đã giáo dục một cách nhồi nhét khiến cậu nhập học sớm hơn các bạn đồng trang lứa, vậy nên Khâu Thanh luôn là người nhỏ tuổi nhất lớp.

Cậu bất chợt cảm thấy không vui, đặc biệt là giọng điệu của Văn Hựu Hạ y chang Julie lúc gọi cậu là "nhóc con".

Khâu Thanh nhỏ giọng phản bác: "Sang năm là tôi tốt nghiệp rồi…"

Dường như Văn Hựu Hạ không nghe thấy, hoặc đối với anh thì học lớp mấy không phải là chuyện đáng để bận tâm. Hút xong điếu thuốc rồi nhìn đồng hồ, anh hỏi Khâu Thanh: "Trường của cậu ở đâu?"

Khâu Thanh thầm nghĩ: Định tra hộ khẩu hả?

Văn Hựu Hạ: "Tôi đưa cậu về."

Chút không vui khi nãy bị bốn chữ này xua tan hoàn toàn, Khâu Thanh nén cười: "Không cần đưa đâu, trường tôi đóng cửa sớm, lười trèo tường lắm… Tôi đến nhà bạn ngủ, cũng gần đây thôi, đi mấy bước là tới."

"Muộn rồi, để tôi tiễn cậu."

Văn Hựu Hạ đã nói vậy rồi, Khâu Thanh vốn cho rằng anh đang khách khí, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc chờ cậu đứng dậy thì Khâu Thanh biết anh không đùa mà thật sự muốn đưa cậu về nhà an toàn. Sau một hồi kinh ngạc qua đi thì tâm trạng Khâu Thanh lại bắt đầu rối rắm: Anh ấy đối xử với ai cũng vậy hả? Thế sao Julie lại bảo là anh ấy không có duyên với phái nữ cơ chứ?

"Đi chưa?" Văn Hựu Hạ hỏi, anh cầm hộp đàn lên.

Khâu Thanh lập tức đứng lên: "Ơ, đi chứ."

Hộp đêm cách nhà Cố Kỷ thuê không xa, song đi bộ cũng mất nửa tiếng đồng hồ.

Khâu Thanh cảm thấy đây là khoảng thời gian hiếm hoi ở canh nhau của hai người, cậu muốn biết về Văn Hựu Hạ nhiều hơn, mặc dù khả năng thành công không quá lớn, nhưng cậu vẫn ôm mộng cướp người từ tay Bạch Diên Huy. Nếu cậu mà cướp được thật thì chắc Cố Kỷ sợ đến mức nhảy cẫng lên quá, nghĩ vậy, bước chân của Khâu Thanh nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!