Chương 13: (Vô Đề)

Phần A: Mưa Tháng Năm

Edit + Beta: V

"Dừng."

Cố Kỷ lúng túng ngẩng đầu lên, Khâu Thanh bất mãn nguýt anh ta một cái, cậu đặt – hoặc nói là vứt – đàn guitar xuống, thở dài một hơi, dứt khoát đẩy cửa đi ra ngoài.

"Em chọc ổng cái gì à?" Lư Nhất Ninh chơi đùa dùi trống trong tay: "Hay là anh Kỷ chọc vậy."

"Không biết." Cố Kỷ gảy dây đàn, nhìn người đang ngồi trong góc phòng.

Văn Hựu Hạ ôm đàn bass đứng sát tường, anh đang ngẩn người.

Bắt đầu lại ban nhạc là một chuyện khích lệ lòng người. Ngay cả Liễu Vọng Dư luôn lấy công việc làm trọng, lợi nhuận là trên hết cũng mở ra cho bọn họ một con đường. Việc làm này của chị, hoặc ít hoặc nhiều cũng do tình cảm trỗi dậy.

Nhưng khi chân chính bắt đầu thì mới phát hiện, tái hợp không đơn giản như vậy, không phải chỉ cần kích động nói "chúng ta gầy dựng lại đi" là được.

Đã bốn năm rồi Cố Kỷ không luyện đàn, tuy tạm thời nước tới chân mới nhảy, nhưng hiển nhiên không đạt tới yêu cầu của Khâu Thanh.

Kỹ thuật của Lư Nhất Ninh không thể chê, nhưng cậu ta đã làm tay trống cho rất nhiều ban nhạc rồi, tình cảm cũng dần trở nên xa cách, dù biết cách phối hợp tiết tấu nhưng cũng không còn hăng hái như trước đây nữa. Hơn nữa không biết tại sao, hình như Lư Nhất Ninh yếu sức hơn hồi xưa, Cố Kỷ có hỏi, nhưng cậu ta chỉ cười cà lơ phất phơ, không chịu nói gì cả.

Còn chiến sĩ root [*] cứ "păng păng păng" trong suốt quá trình luyện tập...

[*] Root: chủ âm hay còn gọi là nốt gốc (nốt bass) của hợp âm.

Khâu Thanh không có bất kỳ yêu cầu gì với anh cả.

Dù sao, đối với Khâu Thanh mà nói, Cố Kỷ và Lư Nhất Ninh vừa là cộng sự, đồng thời cũng là công cụ hình người, không cần quá để ý đến cảm thụ của bọn họ. Phạm lỗi thì nói thẳng, chơi tốt thì khen anh em đỉnh chóp. Ngoại trừ mâu thuẫn về nguyên tắc ra thì mọi người đều ngầm hiểu, rằng đừng quá coi trọng mâu thuẫn trong lúc luyện tập.

Nhưng Văn Hựu Hạ không giống bọn họ.

Văn Hựu Hạ có thêm một tầng thân phận lúng túng nữa – bạn trai cũ.

Hơn nữa, nhìn thế nào cũng không giống bọn họ đã "tiêu tan hiềm khích lúc trước" hoặc là sắp "gương vỡ lại lành": Không giao lưu ánh mắt, không giao lưu ngôn ngữ. Từ đầu tới cuối anh chỉ nói với Khâu Thanh một chữ "ừ" – Là do Khâu Thanh chủ động hỏi: "Là cây bass Yamaha trước đây à?"

Hỏi xong câu đó thì Khâu Thanh cũng không để ý đến anh nữa, cậu mắng tất cả những người trong phòng tập, bao gồm cả mình, nhưng lại trừ tay bass ra. Rất khó nói có phải cậu cố ý hay không.

Đương nhiên, Khâu Thanh cố tình mắng người không nhất định phải có lập trường. Hôm nay Văn Hựu Hạ đàn một cách chuẩn mực, không phạm sai lầm chỗ nào cả, người ngoài nghe có khi còn cảm thấy anh vừa nghiêm túc vừa nổ lực ấy chứ. Nhưng Cố Kỷ và Lư Nhất Ninh liếc mắt nhìn nhau, bọn họ phát hiện vấn đề lớn nhất:

Văn Hựu Hạ không phối hợp.

Mặc dù viết không ít bassline đầy lôi cuốn, nhưng bản thân Văn Hựu Hạ không phải là một người thích chơi trội.

Trái ngược với việc biểu diễn đầy hăng say, anh an tĩnh và lạnh nhạt. Đến đoạn cao trào nhất cũng chỉ vén tay áo lên, thả mình theo nhịp điệu và khẽ lắc lư cơ thể. Chỗ biểu diễn trước đây nhỏ, fan nam fan nữ đều có cả, họ nhào tới bên phải sân khấu chỉ để nhìn ngắm phong thái của anh, kèm theo đó là tiếng rít gào, hôn gió...

Dù bọn họ làm đủ mọi thứ nhưng Văn Hựu Hạ không hề bị lay động, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên mấy lần. Anh là một chiếc máy diễn tấu không có cảm tình và mang phong cách độc đáo của riêng mình.

Ông chủ của Đêm Việt Quất – "anh Lục" đánh giá Văn Hựu Hạ thế này: Quá lý trí.

Tay bass lý trí vẫn giữ được sự bình tĩnh trước đám đông đầy nhiệt huyết, họ chơi thận trọng và vững chắc, căn cứ vào không khí hiện trường để lựa chọn cách biến hóa thích hợp nhất. Dù thành viên ban nhạc có điên cuồng bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ cần bọn họ vừa nghe tiết tấu của Văn Hựu Hạ thì sẽ lập tức tìm lại được trạng thái của mình.

Nhưng "quá lý trí" lại khiến người ta cảm thấy xa cách.

Trước đây Khâu Thanh hình dung anh như vầy: "Giống như nhiệt độ sôi vĩnh viễn duy trì ở 37,2 ℃, so sánh hơi kỳ lạ nhỉ."

"Tại sao là 37,2?" Lư Nhất Ninh hỏi: "37,3 không được à?"

Khâu Thanh giữ giá micro, tựa như người không xương dán lên mình Văn Hựu Hạ: "Không được, 37,3 thì sẽ phát sốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!