Phần A: Mưa Tháng Năm
Edit + Beta: V
Trời đã tối xẩm, bóng cây tựa như bức tường của nhà thương điên vây bọn họ ở trong đó.
Văn Hựu Hạ chỉ dùng một chữ đã lập tức đánh nát ảo tưởng của cậu.
Ý cười của cậu trở nên sượng trân, khóe miệng đang nhếch lên một độ cong cứng ngắc và méo mó lạ thường. Sự tàn bạo ẩn sâu trong lòng Khâu Thanh thoáng chốc dâng cao chừng 10 m, nó xuyên qua bức tường vây và chiếm cứ toàn bộ lý trí của cậu, nó khiến cậu đột nhiên đứng lên, vươn tay muốn bắt lấy Văn Hựu Hạ.
Dường như Văn Hựu Hạ đã biết trước động tác kế tiếp của cậu, anh lui về sau một bước, miễn cưỡng tránh thoát khỏi Khâu Thanh.
Văn Hựu Hạ nghĩ mình muốn đánh anh ấy à? Khi nhận ra điều này thì Khâu Thanh càng thêm phẫn nộ, cậu cao giọng nói: "Văn Hựu Hạ, anh có ý gì! Anh coi em là loại người gì vậy hả?"
"Khâu." Văn Hựu Hạ gọi cậu: "Đủ rồi."
Giọng anh không lớn, nhưng nó lại nặng nề đến mức khiến người ta như rơi xuống hầm băng, cái lạnh ấy xoa dịu cơn nóng đang điên cuồng trào dâng trong cậu một cách kỳ lạ.
Khâu Thanh bị gõ một gậy cảnh tỉnh, cậu thu tay về, bất an vê mười ngón tay. Cậu đoán Văn Hựu Hạ không muốn nghe chuyện yêu đương nên bèn nói: "Anh không muốn yêu đương... bởi vì em làm không tốt, nhất định là vậy rồi. Em làm sai, là em có lỗi với anh, nhưng anh đừng từ chối em như thế, anh cứ trừng phạt em đi."
"Không phải, Khâu Thanh."
Nhưng Khâu Thanh lại che tai trốn tránh, cậu không muốn nghe Văn Hựu Hạ phủ nhận: "Em thật sự xin lỗi mà! Thật sự xin lỗi anh! Được không anh? Em không nên tự ý quyết định bán bản quyền, rất nhiều chuyện em đều xử lý không tốt... rất nhiều chuyện... Em muốn tốt cho anh, nhưng trên thực tế lại không cân nhắc đến cảm thụ của anh, là em không đúng, em xin lỗi!"
"..."
"Lúc ấy em không nên bán bài hát của tụi mình, bây giờ bản quyền không cầm về được, thế nhưng... sau đó..." Dường như đã hạ quyết tâm, cậu bỗng dưng lớn tiếng: "Anh cho em một cơ hội nữa nhé, sau này chuyện gì em cũng nghe theo anh! Anh nói sao thì là vậy, có được không anh? Anh đừng trách em nữa mà, nha?"
"Tôi đã nói, bây giờ tôi không có hứng thú."
"..."
Văn Hựu Hạ vẫn giữ thái độ hời hợt, anh hơi khom người, con ngươi còn sâu hơn cả màn đêm: "Bây giờ tôi không quan tâm những chuyện này, cậu quyết định là tốt rồi, không cần trưng cầu ý kiến của tôi."
Khâu Thanh lập tức tuyệt vọng.
Cậu nói nhiều lý do như vậy, nhưng vẫn không dám hỏi Văn Hựu Hạ, rằng anh không đồng ý là bởi vì còn đang trách cậu, chứ không phải vì không còn thích cậu nữa, có đúng hay không.
"Khâu, cậu nói tìm tôi trở về để gầy dựng lại ban nhạc, phải không?"
Khâu Thanh bấm vào lòng bàn tay: "Ban nhạc là của em... và cũng là của anh..."
Văn Hựu Hạ lắc đầu: "Ngân Sơn xưa nay đều là của cậu."
"..."
"Tiếp tục hợp tác với ban nhạc thì được, còn những chuyện khác thì không bàn tới, hai chúng ta nên phân rõ việc tư và việc công." Văn Hựu Hạ ngồi dậy, anh đạp lên một chiếc lá cây: "Tôi lười lắm, không muốn để tâm vào nhiều thứ như vậy."
Rốt cuộc cậu cũng biết tại sao Văn Hựu Hạ phối hợp lại khiến cậu cảm thấy bất an rồi: Lư Nhất Ninh thì cò kè mặc cả, cậu ta thỏa sức tưởng tượng về những đãi ngộ trong tương lai và các cô gái xinh đẹp; Cố Kỷ thì quen đàn guitar sáu dây, anh ta đang luyện tập những bài hát mà bọn họ viết trước đó. Bọn họ đều có niềm mong đợi đối với "Ngân Sơn 2.0", đồng thời cũng cảm thấy bản thân mình là một phần tử không thể thiếu.
Còn Văn Hựu Hạ thì không, anh không có bất gì ý tưởng hay ý kiến gì, cứ như anh quay về lại trạng thái vừa mới gặp mặt vậy.
Có lẽ còn tệ hơn cả khi ấy nữa – Văn Hựu Hạ không thích chơi bass, và anh cũng không thích cậu.
Hóa ra chả có bước ngoặt nào cả, cậu vốn đã cầm kịch bản tệ hại nhất rồi.
"Không muốn để tâm vào nhiều thứ như vậy?" Khâu Thanh lẩm bẩm: "Anh cho rằng trước đây anh để tâm bao nhiêu... Anh thật nghĩ vậy sao?"
Cái gì gọi là việc tư, cái gì gọi là việc công? Suy cho cùng, cũng bởi bản quyền của một bài hát mà anh canh cánh trong lòng, hợp tác thì được, thế nhưng yêu đương thì không được, sao lại phân chia ra như vậy cơ chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!