Phần A: Mưa Tháng Năm
Edit + Beta: V
Ngay lúc Văn Hựu Hạ vừa ngồi xuống thì vẻ mặt của thằng nhóc xấu xa kia hớn hở phải biết, Khâu Thanh nhìn mà buồn cười ghê nơi.
Cậu rất muốn cười nhưng lại không nhịn được tự khinh bỉ bản thân, mày ấu trĩ thật đó Khâu Thanh, lại đi tranh với tên nhóc kia làm gì.
Nếu vừa rồi Lư Nhất Ninh không tỏ ra quá để ý đến Văn Hựu Hạ thì Khâu Thanh cũng chả thèm quan tâm. Nhưng cậu ta lại làm hơi lố nên Khâu Thanh bị kích thích ham muốn thắng bại, hơn nữa, cậu biết Văn Hựu Hạ sợ phiền phức, và anh cũng chẳng quan tâm ngồi gần ai cả – kết quả đúng như cậu mong muốn. Thế là Khâu Thanh bèn ngẩng đầu lên cười với Lư Nhất Ninh.
Vẻ mặt như kiểu "tôi lại thắng rồi, ngại quá".
"Điên khùng." Lư Nhất Ninh không hề che giấu mình ghét Khâu Thanh, cậu ta liếc một cái đầy xem thường.
Hai người bọn họ vừa gặp là cấu xé nhau, nếu không thì đấu võ mồm, cảnh tượng này chẳng khác gì trước kia cả. Cố Kỷ nhức đầu quen rồi, anh ta tìm chủ để để nói: "Sao đồ ăn còn chưa lên ta?"
"Đói bụng thì đi hối đi." Khâu Thanh dứt lời thì thỏa mãn ngồi chơi với đôi đũa.
Văn Hựu Hạ nghe vậy thì khẽ bật cười.
Dưới bàn, Khâu Thanh di chuyển tay rồi nhẹ nhàng chạm vào mé đùi của Văn Hựu Hạ, ý đồ chào hỏi. Nhưng người bên cạnh chả hề động đậy gì, anh ngồi đó nghiên cứu hoa văn trên bàn đá cẩm thạch. Da thịt tiếp xúc không nhiều, nhưng lại khiến Khâu Thanh càng muốn thêm nữa, cậu cúi đầu suy nghĩ, sau đó đặt cả bàn tay lên đùi Văn Hựu Hạ, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh qua một lớp quần bò.
Vừa chạm được 4, 5 giây thì Văn Hựu Hạ đẩy tay cậu ra. Nhưng da thịt vừa chạm nhau thì Khâu Thanh nhanh chóng bắt được tay anh, Văn Hựu Hạ quay đầu lại, trong đôi mắt kia lóe lên một chút chán ghét.
Khâu Thanh chủ động buông ra, nhỏ giọng nói: "Thành thật xin lỗi."
Lời xin lỗi của cậu chả có tí thành ý nào cả, dù sao cậu cũng thừa biết Văn Hựu Hạ sẽ không làm ầm chuyện lên trên bàn ăn. Quả nhiên, anh chỉ cau mày rồi quay đầu sang chỗ khác, xem như không có chuyện gì xảy ra hỏi Lư Nhất Ninh: "Cậu nói cái gì?"
Khâu Thanh ngồi đó, siết chặt hai bàn tay lại, cảm giác nóng hổi làm dấy lên khát khao trong lòng cậu.
Cậu không quan tâm Lư Nhất Ninh hỏi Văn Hựu Hạ vấn đề gì, cậu chỉ biết thỉnh thoảng bên tai sẽ nghe Văn Hựu Hạ "ừm" một tiếng, tông giọng trầm ấy khiến dây thần kinh thính giác của cậu chấn động, toàn thân Khâu Thanh nhất thời trở nên tê dại, da thịt nóng lên, con ngươi co lại càng lúc càng nhỏ.
"Cậu ăn cay ít lại một chút, nghe không Khâu Nhi?" Cố Kỷ nhắc nhở cậu.
Khâu Thanh hồi thần, chợt phát hiện đồ ăn đã được bưng lên rồi.
Câu "ai cần anh lo" nghẹn trong cổ họng, lúc này mà thốt ra thì không thích hợp với hoàn cảnh cho lắm. Lời nhắc kia của Cố Kỷ như đang phàn nàn, chỉ thiếu điều chưa nói huỵch toẹt ra là mỗi linh kiện trong cơ thể cậu đều có vấn đề.
Nhưng có lẽ Văn Hựu Hạ nghe không hiểu.
Trái lại, Lư Nhất Ninh hừ một tiếng, chướng khí nói: "Đúng là bị chiều hư!"
Đồ ăn bày đầy bàn, nồi lẩu sôi ùng ục, mấy đôi đũa gắp lá lách và ruột ngỗng lia lịa. Khâu Thanh bị lửa hồng mê hoặc, cậu vừa chìa đũa ra, chưa kịp gắp lá lách thì Cố Kỷ lập tức liếc nhìn rồi cười đầy ẩn ý, sau đó dùng đầu đũa chỉ Văn Hựu Hạ.
Khâu Thanh lập tức hiểu ý: "Cậu mà dám ăn bậy bạ là anh lập tức nói cho Văn Hựu Hạ biết cậu gạt cậu ta cái gì."
Cậu lượn đũa một vòng, phẫn nộ gắp một miếng dưa leo lên rồi ỉu xìu mà gặm.
Trong danh sách đồ nguội, chua cay, dầu mỡ thì dưa leo thuộc hai chữ đầu, nó cũng không nằm trong phạm vi cậu "có thể ăn", nhưng so với các món khác trong lẩu thì khá hơn một chút. Không có mùi vị gì cả, Khâu Thanh ăn chậm rì rì, trước mặt toàn là mỹ thực khiến cậu càng khó nuốt hơn.
Bên cạnh có một bình trà lúa mạch miễn phí, ăn hai miếng dưa leo rồi uống một ngụm trà nóng, cũng không phải quá khó ăn.
Bốn người của Ngân Sơn đã cắt đứt liên lạc nhiều năm giờ lại tụ tập cùng nhau, tình huống khi gặp lại Văn Hựu Hạ không hề giống như trong tưởng tượng, nó cũng khác hẳn với dự tính của Khâu Thanh.
Quan hệ của bốn người bọn họ luôn rất phức tạp.
Lư Nhất Ninh có thể bắt chuyện với bất kỳ ai, chỉ duy nhất Khâu Thanh là không hợp bát tự.
Cố Kỷ và Văn Hựu Hạ thì gần đây không thù, xưa kia kết oán, bây giờ vẫn chưa có ý định hòa giải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!