Đêm đó Vân Long lại tìm đến Tổng đà Cái bang. Lần này chàng đi thẳng vào cổng chánh. Đám đệ tử Cái bang vui mừng cúi đầu thi lễ. Tiền Thông cười đắc ý nói :
- Tiểu trưởng lão thần thông quảng đại, lần trước suýt hại đệ tử ăn đòn. Nhưng lần này thì đệ tử tăng cường cảnh giác, trưởng lão có muốn lẻn vào cũng chẳng được đâu.
Vân Long nổi tính trẻ con bảo hắn :
- Này Tiền Thông, ta với ngươi đánh cuộc. Ta sẽ đi trở ra và trong vòng một tuần trà, âm thầm tìm cách thâm nhập vào hậu sảnh. Nếu bọn ngươi phát hiện được, ta chịu thua một ngàn lượng bạc để bọn ngươi chia cho anh em trong Tổng đà, bằng không, ngươi lại phải đi bắt chó vậy.
Tiền Thông lỡ ba hoa không thể thoái thác được liền gật đầu. Vân Long quay ra, khuất vào bóng đêm. Bọn đệ tử tuần tra đã nghe chàng nói với Tiền Thông nên tích cực rảo quanh, giương to mắt ếch quan sát từng cành cây, ngọn cỏ.
Môn quy Cái bang không cấm đánh bạc nên chúng có quyền nhận tiền thua cuộc của chàng dù chàng có là trưởng lão.
Đã gần hết thời gian mà không thấy động tĩnh gì.
Bỗng đâu từ trên không có hai mảnh giấy lơ lửng bay lượn rồi rơi xuống. Tiền Thông cảnh giác quát bọn đệ tử không được phân tâm rồi bước tới nhặt hai tờ giấy lên. Hóa ra đó là hai tờ ngân phiếu năm trăm lượng, tổng cộng là một ngàn lượng chẵn. Tiền Thông tưởng Vân Long nhận thua, đắc ý cười lớn.
Bọn đệ tử nghe cười quay lại nhìn.
Chỉ trong sát na ấy, từ trên một cây cao ngoài tường rào, Vân Long vận khí đến độ chót, lao mình băng qua khoảng sân như một cánh dơi đêm đáp xuống mái tiền sảnh, lộn thêm mấy vòng đã vào đến hậu sảnh.
Chàng nhảy vào cửa chính, bọn Hạ Khánh Dương vui mừng đang định hét lên thì Vân Long đưa ngón tay trỏ lên miệng, ra dấu bảo bọn họ đừng lên tiếng. Bốn lão già không hiểu gì cả cũng im như thóc. Hạ lão chạy đến nắm tay chàng lôi lại bàn, thì thầm hỏi :
- Sao Long đệ lại có vẻ thần bí như vậy?
Vân Long cười bảo :
- Tiểu đệ đang đánh cá với Tiền Thông, lão ca chờ chút sẽ rõ.
Lúc này Tiền Thông đang cầm hai tờ ngân phiếu chờ hoài mà không thấy bóng dáng Vân Long đâu, biết mình đã bị lừa, quay lại quát to :
- Bọn ngươi quả có mắt như mù, Tiểu trưởng lão đã vào rồi, phen này ta chết mất.
Nói xong gã hộc tốc chạy vào hậu sảnh, thấy Vân Long đang ngồi với Bang chủ, tay chân gã rụng rời, quỳ mọp xuống :
- Trưởng lão khinh công tuyệt thế, Tiền Thông này xin tâm phục, không dám nói năng bừa bãi nữa.
Hạ bang chủ và ba trưởng lão phá lên cười lớn. Vân Long nhẹ nhàng bảo hắn :
- Thực ra thì ngươi thắng, vì đã phát hiện được ta ở hậu sảnh. Ngàn lượng bạc đó mau đem chia cho anh em. Còn chuyện kiếm chó thì ngươi phải làm thôi, vì ta là tiểu sư thúc của ngươi mà.
Tiền Thông mừng rỡ dập đầu lạy tạ sư phụ và các trưởng lão rồi hớn hở lui ra.
Thần Toán thư sinh La Thiện Hùng vuốt râu cười nói :
- Nếu mà cao thủ Thiên Ma giáo cũng có bản lãnh như Long đệ thì bọn đệ tử phòng vệ Tổng đà cũng chịu thua thôi.
Vân Long nghiêm sắc mặt gật đầu :
- Quả thật cao thủ Thiên Ma giáo không thể coi thường, tiểu đệ may mắn lắm mới còn gặp lại các lão ca.
Mọi người giật mình hỏi :
- Long đệ đã đấu với chúng rồi sao?
Vân Long bèn kể lại cuộc đụng độ với cao thủ Thiên Ma ở trang viện của Bách Lý Hồng. Nói xong chàng rút trong lưng ra một thanh nhuyễn kiếm, cuộn tròn lại có thể nằm gọn trong lòng bàn tay.
La trưởng lão cầm lấy xem xét, trầm ngâm hồi lâu rồi lẩm bẩm :
- Chẳng lẽ là lão tặc ấy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!