Chương 28: Hồi kết (1)

Vân Long chẳng phải là kẻ hiếu sát nhưng không thể đứng ngoài nhìn đồng đạo tử chiến. Chàng rú lên một tiếng như rồng ngâm, vận khẩu quyết trong Bách Cầm thân pháp, đề khí bay bổng lên, lượn trên đầu bọn địch, hai tay búng ra hàng chục đạo chỉ phong.

Bọn kiếm sĩ đang sững sờ vì khinh công tuyệt thế nên bị điểm ngã mà không ngờ. Chàng đáp xuống, song thủ điểm, vỗ nhanh như điện. Bàn tay chàng xuyên qua kiếm ảnh, bám vào các huyệt đạo. Có lúc phất ra những đạo kình phong nặng như núi đổ. Chàng đi đến đâu, bọn Kiếm đảo đều sợ hãi dạt ra.

Quần hùng thấy Minh chủ uy dũng như thiên tướng, phấn khởi xuất lực tấn công ráo riết.

Vân Long bỗng nảy ra một ý hay, liền nhảy đến đống muối bột, thò tay bốc một nắm, vận công bóp nát rồi dùng Lăng Vân bộ pháp như hồ điệp xuyên hoa, xông vào hàng ngũ bọn Đông Doanh. Tay hữu chàng búng muối bột vào mắt chúng rồi vòng tay tả điểm huyệt.

Phương pháp này quả là lợi hại. Hàng trăm kiếm sĩ bị điểm huyệt ngã mà không hiểu vì sao.

Nhờ vậy, cuộc chiến kết thúc rất nhanh.

Quân sĩ triều đình lập tức thu dọn chiến trường, trói chặt những tên còn sống sót nhờ bị điểm huyệt, đưa vào đại lao.

Vương Hồ dẫn quân vào lục soát nhưng không thấy gì lạ, lập tức quay ngựa dẫn bọn Vân Long đến dinh Tuần phủ.

Phó tổng trấn vòng tay thi lễ :

- Tiểu tướng là Quách Nhân, xin bái kiến Hầu gia.

Chàng gật đầu rồi hỏi :

- Lão cẩu quan họ Khuất đâu?

Quách Nhân gượng cười bẩm :

- Tuần phủ chửi bới tiểu tướng mỏi miệng đã bỏ vào trong dinh.

Chàng và Vương Hồ xuống ngựa đi thẳng vào, Tuần phủ Khuất Chi mặt mũi tái xanh đang ngồi trên bàn nước. Thấy họ Vương, lão tức giận hỏi :

- Ngươi muốn làm phản hay sao mà dám cho quân bao vây dinh Tuần phủ?

Vân Long chẳng nói một lời, búng hai đạo chỉ phong điểm huyệt, lão nhũn người té xuống. Vương Hồ nắm cổ áo kéo ra sân. Chàng giải huyệt cho lão rồi rút ngọc bài ra hỏi :

- Ngươi biết đây là vật gì chứ?

Họ Khuất lật đật vén áo quỳ xuống tung hô :

- Thánh thượng vạn tuế!

Chàng quay lại bảo Ngọc Yến mang mụ nhị phu nhân ra đặt xuống bên lão nghiêm giọng nói :

- Ngươi mấy chục năm làm mệnh quan của triều đình ắt phải biết tội tư thông với cường đạo được xử lý như thế nào?

Lão biết không còn đường chối cãi liền van xin cầu khẩn :

- Xin Khâm sứ niệm tình can gia của ty chức là Khuất thượng thư mà tha cho tội chết.

Chàng lạnh lùng bảo :

- Sau vụ này, chỉ e bản thân Khuất Châu cũng bị liên quan, ngươi còn mong chờ gì nữa? Nếu thành khẩn khai báo, ta xem xét nội tình có thể khoan hồng sẽ không chém ngay.

Họ Khuất chỉ mặt nhị phu nhân hậm hực nói :

- Cũng vì con tiện nhân này nên ty chức mới đi đến cảnh ngộ hôm nay. Chính mụ đã nhận lời chứa chấp bọn cường đạo, vận chuyển tài sản ra biển. Khi các vụ cướp xảy ra, mụ đem tang vật về giấu ở dinh, ty chức mới bật ngửa. Tay lỡ nhúng chàm, sợ tội nên không dám nói, chứ thực tâm ty chức không hề chấp nhận.

Nhị phu nhân thấy lão đổ hết tội trạng lên đầu mình liền căm giận mắng :

- Đồng ý rằng lúc đầu là do ta, nhưng cuối cùng, chính ngươi đã đòi chia ba bảy với bọn Đông Doanh, sao giờ chỉ bắt mình ta chịu chém?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!