Vân Long xa huynh đệ và quần hào đã lâu nên rất nhớ, hơn nữa việc do thám Lương Sơn lại quá khó khăn. Chàng quyết định trở lại Lạc Dương, cùng đồng đạo mưu tính việc đánh Thiên Ma giáo nên vào triều cáo biệt Kim thượng.
Ngờ đâu, trong buổi chầu sáng, ngài truyền chỉ cho chàng phải dẫn đầu đoàn thị vệ xuôi Nam, đem bảng sắc phong đến Tổng đà Cái bang. Toán thị vệ của Trương Nhất được cử đi theo Tiêu hầu, lòng rất phấn khởi.
Trước lúc lên đường, chàng ghé qua Phân đà Bắc Kinh, bảo Tất Lôi dùng phương tiện thông tin của bổn bang, báo trước cho Bang chủ biết.
Gần tháng sau đã đến Lạc Dương.
Suốt trục đường chính xuyên qua thành từ Bắc đến Nam, đệ tử Cái bang thấy chàng đều sụp xuống vái lạy.
Họ biết chính Tiểu trưởng lão đã làm rạng rỡ thanh danh bổn bang.
Phương pháp truyền tin của Cái bang đứng đầu thiên hạ, nên bang chúng khắp thành kéo về Tổng đà như trẩy hội.
Trước cửa Tổng đà đã bày sẵn một hương án, khói trầm nghi ngút. Hạ bang chủ cùng ba vị trưởng lão vẫn mặt bang phục có nhiều mảnh vá nhưng sạch sẽ, chỉnh tề. Các đệ tử cũng vậy.
Bọn thị vệ khiêng từ xe ngựa xuống một tấm bảng gỗ dài, bọc nhiễu đỏ, đặt xuống hai giá gỗ trước hương án. Vân Long nghiêm nghị nói :
- Xin chư vị anh hùng quỳ xuống tiếp chỉ.
Quần cái đồng sụp xuống chờ nghe. Chàng bắt đầu tuyên đọc :
- Vĩnh Lạc thập nhị nguyên niên, phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết :
Cái bang một lòng trung nghĩa, dù không được hưởng ân vũ lộ của vua cũng vẫn liều mình cứu giá, đem tấm thân huyết nhục ra che chở cho thánh đế. Gương trung dũng ấy đáng lưu hậu thế. Nay trẫm sắc phong cho Cái bang năm chữ vàng: Trung Dũng Đệ Nhất Bang.
Và ân thưởng một vạn lượng vàng.
Khâm thử.
Đọc xong thánh chỉ, chàng lột bỏ lớp nhãn bao quanh bảng, để lộ năm chữ bằng vàng ròng lấp lánh. Quần cái đồng hô to :
- Thánh thượng vạn tuế!
Hai trưởng lão họ Hà và họ Vương đến nâng bảng đem vào cho bọn đệ tử treo lên xà nhà.
Hạ Khánh Dương lúc này đang ôm chặt Vân Long vào lòng, nước mắt long lanh. Lão thân thiết bảo :
- Long đệ! Cái bang được vinh dự này là do công lao của ngươi. Ta vô cùng cao hứng.
Lữ trưởng lão cũng đến xiết vai chàng :
- Từ ngày khai tông lập phái, chưa bao giờ sự nghiệp Cái bang rạng rỡ đến thế.
Các tửu lâu trong thành Lạc Dương mau chóng cho xe chở rượu ngon và thức ăn đến. Mùi xào nấu xông lên bát ngát. Năm trăm đệ tử trong thành đều được mời ở lại dự tiệc mừng.
Quần cái vui say đến nửa đêm mới chịu thôi.
Sáng hôm sau, chàng thưởng cho bọn thị vệ năm trăm lượng bạc và bảo Trương Nhất hồi kinh nhờ Triệu đề đốc tâu lên với Thánh thượng rằng chàng sẽ ở lại Lạc Dương bàn bạc, sau đó sẽ đến Sơn Đông tấn công Lương Sơn.
Đội thị vệ mừng cảm tạ rối rít, xếp cờ lọng lên xe rồi lên đường.
Chàng và Ngọc Yến vào trong dùng điểm tâm với quần cái. Đang uống trà thì Tiền Thông vào báo rằng Phân đà Sơn Đông đã gửi họa đồ về đến.
Hắn dâng lên một cuộn giấy.
Hạ lão lập tức tháo lớp giấy dầu bọc ngoài, trải họa đồ ra bàn ọi người cùng xem.
Chung quanh Lương Sơn là một vùng ngập nước rộng tám trăm dặm, đầy lau sậy, cỏ lác. Mực nước chỗ sâu, chỗ nông nên thuyền lớn không di chuyển được, muốn ra vào chỉ có cách dùng thuyền nhẹ và bè tre. Rải rác khắp nơi là mấy trăm gò mối, dùng làm nơi tập kích rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!