Mọi người nghỉ qua đêm trong khe núi, trời gần sáng chia tay nhau phân tán vào màn sương lạnh.
Quái Y bảo Vân Long :
- Trong hơn nửa tháng nữa, chắc chắn Thiên Ma giáo sẽ chưa có hành động gì. Ta sẽ đưa ngươi đến phó ước với một người bạn già.
Sau sáu ngày ngược lên phía Bắc, họ đã đến vùng núi Quát Thương sơn. Còn vài ngày nữa là đến tết Nguyên Tiêu nên trời lạnh lẽo vô cùng.
Dù cả năm người đều có võ công thâm hậu, nhưng Vân Long vẫn ghé vào một tiểu trấn mua năm cái áo hồ cừu và mũ lông cáo để chống lạnh và che mắt bọn giáo chúng Thiên Ma giáo. Gay go nhất là tìm áo cho hai gã khổng lồ họ Tả. Vân Long đã phải trả số bạc gấp ba lần để chủ tiệm may áo mới.
Từ ngày rời Lạc Dương, lòng chàng luôn vương vấn hình bóng kiều diễm của Phi Hà, nhưng vì an nguy của võ lâm, chàng không thể đi tìm nàng được. Hai tên họ Tả cũng vậy, nhưng sợ Vân Long nên không dám nhắc đến Hà tiểu muội.
Lên đến lưng chừng núi có một bình đài rộng rãi, xung quanh lưa thưa một hàng cây cao phủ đầy bông hoa tuyết. Quái Y ngước mặt nhìn lên trời thấy chưa đến chính ngọ liền bảo :
- Chúng ta ngồi tạm trên những phiến đá này, rồi ta sẽ kể cho các ngươi nghe nguồn cơn của cuộc phó ước hôm nay.
Lão dừng lại chờ mọi người ngồi xuống rồi bắt đầu nói :
- Ta với Tử Nhiêm Công Đông Phương Bạch là bằng hữu thâm giao đã mấy chục năm. Lão ta có một đứa con gái tuổi vừa mười tám, dung nhan cực kỳ diễm lệ, tên gọi Tố Tâm. Đông Phương Bạch cưng nàng như châu ngọc. Hết lòng truyền dạy nên võ công nàng rất cao siêu.
Vì vậy Đông Phương Tố Tâm trở nên kiêu ngạo, mục hạ vô nhân. Ta vì tình bạn mở miệng khuyên can thì Tử Nhiêm Công bênh con mà nói rằng:
"Tâm nhi có kiêu ngạo cũng là phải lẽ vì trong đám hậu sinh tuổi dưới hai mươi, tìm đâu ra một kẻ có thành tựu võ công như nó" Ta lúc đó cũng đã ngà say nên cười bảo :
"Võ công của Tâm nhi có gì đáng kể, ta đã gặp vài thiếu niên còn lợi hại hơn nhiều mà vẫn khiêm cung lễ độ."
Đông Phương Bạch đùng đùng nổi giận bảo:
"Vậy ngươi hãy mau đi tìm tên thiếu niên ấy lại đây so tài với Tâm nhi. Nếu y thắng, ta sẽ nhận mình không biết dạy con. Nếu y thua ta sẽ cắt đứt tình bằng hữu với ngươi. Đúng ngày này năm sau, ta sẽ đưa Tâm nhi đến phó ước tại bình đài lưng núi."
Ta cũng nổi giận trước tính ngang bướng của lão nên bảo:
"Ta đồng ý, nhưng nếu người đó thắng, ta mong ngươi tặng cho hắn bảo vật gì đó để thưởng công mới phải đạo." Tử Nhiêm Công suy nghĩ rồi bảo: "Nếu tên tiểu tử đó thắng được Tâm nhi thì y quả là kỳ tài hiếm có.
Để ta xem, nếu quả tướng mạo y đường chính, khí độ quang minh lỗi lạc thì sẽ gả Tâm nhi cho và truyền dạy một chiêu kiếm khoáng cổ tuyệt kim. Ngay ta vì không phải là đồng nam nên cũng chỉ luyện được năm thành. Tâm nhi là phận nữ nhi nên không thích hợp."
Ta chấp nhận điều kiện ấy nên lang bạt giang hồ suốt một năm qua, may gặp công tử đáp ứng được mọi điều kiện của Tử Nhiêm Công.
Vân Long nghe nói đến việc hôn ước, lòng bối rối nói với Quái Y :
- Tiền bối cũng biết tấm thân tiểu sinh đã thuộc về võ lâm, sống chết lúc nào không rõ. Nếu kết hôn chẳng phải làm hại đời Tố Tâm cô nương hay sao?
Quái Y suy nghĩ rồi bảo :
- Không sao, ngươi chỉ cần đánh thắng Tâm nhi cho lão già Đông Phương Bạch tỉnh ngộ và không tuyệt giao với ta, còn chuyện hôn ước mình cứ không nhận là xong.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng không xuyên qua nổi bầu trời u ám, lạnh giá của mùa đông mà chỉ le lói tỏa ra một luồng sáng nhạt và dịu dàng.
Bỗng từ xa trên núi có hai bóng người phi thân xuống. Đó là một lão già mặc bạch bào, tóc trắng như sương nhưng bộ râu lại có màu hung tía.
Bên cạnh là một thiếu nữ mắt phượng, mày li u, xinh đẹp không kém Phi Hà nhưng thần thái vô cùng kiêu ngạo. Nàng lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn Quái Y. Khi thần quang của nàng lướt đến khuôn mặt anh tuấn của Vân Long, lòng không khỏi rung động. Nhưng vì Tố Tâm tự ình là kỳ nữ võ lâm nên ra vẻ thản nhiên.
Xích Long Quái Y bước lại vòng tay thi lễ :
- Đông Phương Bạch, hôm nay ta y hẹn phó ước. Người ta chọn chính là cậu bé mười bảy tuổi kia. Tên hắn là Tiêu Long Vân.
Tử Nhiêm Công không nói gì, quay sang quan sát Vân Long thấy chàng chính khí lẫm lẫm, phong độ anh hùng hiện rõ, dung mạo lại anh tuấn tuyệt luân, lão thầm nghĩ :
-
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!