2023.01.16 ~ 2023.01.30
Chuyến bay của Cận Ngôn vừa hạ cánh, Vân Thành liền đổ mưa.
Bay suốt ba tiếng đồng hồ, lúc đến nơi cũng đã hơn 10 giờ tối.
Hôm nay Chu Lệ Lệ thật dễ mua chuộc, chỉ cần một đôi bông tai liền đem hành trình của Chu Thụ tiết lộ cho Cận Ngôn.
Đoàn phim Yên Chi Túy đêm nay sẽ tổ chức liên hoan ở một quán ăn tư nhân.
Mà Chu Thụ cái gì cũng không biết, giờ phút này còn đang nhìn chằm chằm giọt mưa ngoài cửa sổ mà phát ngốc, mỗi khi trời mưa anh liền sẽ nghĩ đến người kia, tự hỏi không biết em ấy hiện tại đang làm gì.
Chu Thụ mở khóa màn hình, phát hiện cả ngày hôm nay đều không nhận được tin nhắn từ người nào đó, không khỏi nhíu mày, lại khóa màn hình rồi úp nó xuống bàn.
Di động tiếp xúc mặt bàn phát ra tiếng vang, thậm chí còn lấn át cả tiếng mưa rơi, cho nên người ở gần Chu Thụ cũng đã nhận ra, chỉ là không dám lên tiếng.
Nhưng cũng có người can đảm mở miệng khuyên nhủ: "Ai da, Thụ ca đừng nóng giận. Là vì hot search đúng không? Mấy cái người trên mạng đó mà, không đáng để ý tới đâu."
Hot search? Hot search gì?
Chu Thụ không hiểu ra sao, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra chính mình cũng không để ý mà cười cười đáp lại người nọ, sau đó cầm cái ly nhấp một ngụm rượu.
"Ngươi nói xem, những người này cũng thật quá đáng, rõ ràng Thụ ca là người bị hại, đem người hành hung đưa đến cục cảnh sát thì có gì không đúng? Vậy mà cũng có thể mắng?"
"Đúng rồi. Chứ muốn thế nào? Nhịn cho qua chuyện, để bọn họ tùy tiện tập kích hả? Anti
-fans thật là đáng sợ."
"Haiz, đúng vậy, thật là đáng sợ…"
Lúc này, có người chú ý tới Đoạn Tinh Di sắc mặt không tốt, vì thế vội sửa lời, "Không phải đâu, Tiểu Đoạn, chúng ta không có ý nhằm vào fans của cậu, bất quá, người kia thật sự có chút đáng sợ."
Đoạn Tinh Di lắc đầu, "Không sao, mọi người nói đúng, cho dù là thật sự thích tôi thì cũng tuyệt đối không nên hành động như vậy, loại bệnh trạng chiếm hữu này tôi thừa nhận không nổi, hơn nữa lần này còn thương tổn đến người vô tội."
Hắn nói xong, ánh mắt liền hướng về phía cửa sổ, ngừng một chút trên sườn mặt của Chu Thụ.
Người này hình như là thật sự không thèm để ý.
Đoạn Tinh Di nhẹ nhàng tiến lại gần, chạm khẽ vào cánh tay của đối phương, "Chu Thụ, cho tôi nhìn vết thương của anh."
Chu Thụ lúc này mới đem ánh mắt từ cửa sổ dời vào trong phòng, không thèm để ý mà nâng hạ cánh tay lên xuống, "Không sao rồi, đã không còn sưng nữa."
Lúc này, rốt cuộc có người nhìn thấy dây xích trên cổ tay của Chu Thụ, vì thế tò mò hỏi: "Ồ? Thụ ca, sợi dây này là cái gì vậy? Nhìn thế nào cũng không giống lắc tay thông thường."
"Chờ chút… Thụ ca, cái đồng hồ đủ để mua một chiếc xe hơi của anh đâu? Lúc trước họp báo công bố phim cũng chưa thấy anh tháo nó ra."
"Woa, có thể khiến Thụ ca tháo đồng hồ ra, khẳng định là ý nghĩa phi phàm!"
Chu Thụ cúi đầu nhìn cổ tay của mình, lộ ra vẻ mặt nhu hòa hiếm thấy: "Ừ, người trong nhà tặng, theo tôi mười mấy năm." Dứt lời liền đem dây xích giấu vào trong tay áo, không nói thêm gì nữa.
Ngoài cửa sổ mưa rơi càng lúc càng lớn, còn vang lên hai tiếng sấm, người trong phòng bắt đầu phát sầu.
"Mưa kiểu này không biết khi nào mới có thể tạnh, rạng sáng ngày mai tôi còn có chuyến bay a."
"Tình hình này nếu vẫn còn tiếp tục, có khi chuyến bay đều phải bị hủy đó chớ."
"Đừng nhắc nữa, một hồi ăn cơm xong tôi còn phải chạy đến Lâm Thành, nếu cứ sấm sét ầm ầm như vậy thì có khả năng thật đúng là đi không được."
"Ừ, mau dời lại đi, an toàn là quan trọng nhất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!