"Ngôn Ngôn!"
Tiếng gọi dồn dập truyền đến từ bờ hồ trước cửa biệt thự, nhưng trừ bỏ tiếng gió tiếng nước thì vẫn không có âm thanh nào khác đáp lại.
"Cận Ngôn!" Hiển nhiên người ở bờ hồ đã thiếu đi vài phần kiên nhẫn, giọng điệu liền trở nên hung hung.
"Ca, tới ngay."
"……" Quả nhiên, hung một chút liền có tác dụng.
"Mang cái thùng ra cho anh." Chu Thụ đứng cách một khoảng tương đối xa, "dùng hết công lực" mà hò hét, "Cái trong phòng bếp ấy!"
"Vâng!"
30 giây sau, Cận Ngôn liền xách theo cái thùng đi ra, thời điểm gần đến bờ hồ thậm chí còn chạy chậm vài bước.
"Cá lớn như vậy, ca, anh câu sao?"
Chu Thụ nhanh chóng thả cá vào trong thùng, giương mắt nhìn cậu, cả khuôn mặt đều là bất đắc dĩ, "Không phải anh câu, là anh mua."
Hai người trầm mặc nhìn nhau vài giây, sau đó cùng cười ra tiếng.
"Ca, em sai rồi." Cận Ngôn thả thùng xuống đất, cọ đến bên cạnh Chu Thụ làm nũng.
Chu Thụ cố ý trầm giọng nhếch mày, "Sai ở đâu?"
"À thì…" Cận Ngôn nghĩ nghĩ, "Em không nên nói chuyện vô nghĩa kiểu đấy, phạm vi mười dặm quanh đây không có siêu thì, hơn nữa trong tình huống đã thấy anh đang cầm cần câu cá trong tay, em còn hỏi một câu ngu xuẩn như vậy."
"Quả thực là làm điều thừa, biết rõ còn cố hỏi." Cuối cùng còn bổ sung thêm.
Nghe xong một hồi, đổi thành Chu Thụ trầm mặc, anh vốn dĩ chỉ nghĩ trêu đùa một chút, ai biết đứa nhỏ này còn có thể phân tích đạo lý rõ ràng thế này, "Có thể từ một suy ra ba như vậy, không hổ là tiểu hài tử thông minh nhất thiên hạ."
Dứt lời, nghiêng mặt hôn một cái lên khóe môi của Cận Ngôn, hiển nhiên, sau đó liền nhận được "khen thưởng" càng sâu.
Ừm… Hẳn cũng là tiểu hài tử hôn môi tuyệt nhất thiên hạ.
Hai người thu dọn ngư cụ, rời bờ hồ đi vào trong nhà, Cận Ngôn tựa như làm theo giáo trình mà xử lý con cá đến giống mô giống dạng.
Chu Thụ ngồi trên ghế nhỏ ở trước phòng bếp nhìn dáng vẻ thành thạo của cậu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhẹ nhàng cười, "May mắn năng lực thức tỉnh của em không nghe được tiếng lòng của mấy loại thực phẩm này, nếu không, anh sợ là nửa đời sau đều phải theo em ăn cỏ."
Cận Ngôn cũng cười theo anh, ôn nhu đáp lại, "Đúng vậy, em rất may mắn." Cậu rửa sạch dịch nhầy trên thân cá, dùng giấy chuyên dụng lau khô, "Ca, cá này anh muốn ăn thế nào?"
Chu Thụ nghe vậy nhếch mày, "Trù nghệ của em từ khi nào đã đạt đến trình độ có thể gọi món ăn?"
"Anh quá coi thường em rồi, tốt xấu gì lúc ở nước A thì em cũng tự mình nấu cơm." Cận Ngôn nhìn lại nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, đưa ra thực đơn cho anh chọn, "Hấp, kho, chiên, hoặc là…"
"Canh cá?" Hai người vô cùng ăn ý mà lên tiếng cùng một lúc.
Cá này mới câu lên, còn rất tươi, khẳng định nấu canh là ngon nhất.
"Được, vậy canh cá." Cận Ngôn cong con mắt bắt đầu xử lý.
Cậu nhanh nhẹn tách phần thịt cá, đầu cá thì chia làm hai, xương cá thì cắt thành bốn khúc. Phần thịt cá đã tách ra thì nghiêng lưỡi dao cắt thành lát mỏng đặt sang một bên, đầu và xương cá lại dùng giấy nhà bếp lau khô rồi đặt sang bên khác.
Chu Thụ nhìn đến mê mẩn, nghĩ thầm, đứa nhỏ này nguyên lai thật đúng là còn che giấu kỹ năng.
Ngày thường Cận Ngôn làm việc quá mệt mỏi, về đến nhà thì Chu Thụ đương nhiên luyến tiếc không muốn cậu phải bận rộn làm cơm. Cố tình bản thân Chu Thụ lại là một kẻ gà mờ ở lĩnh vực bếp núc, vì thế hai người ngày thường hoặc là tùy tiện đối phó, hoặc là kêu thức ăn ngoài, có hôm may mắn gặp đúng lúc bốn vị trưởng bối vui vẻ còn có thể về nhà ăn ké bữa tiệc lớn.
Chu Thụ cảm thán, nguyên lai đứa nhỏ nhà mình chính là một kho báu khai quật mãi không hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!