Mái hiên trước cửa nhà của Chu Thụ rất hẹp, khu vực tránh mưa hầu như không có.
Cho nên, cùng với tiếng sấm dữ dội nơi chân trời, chủ nhân của hương vị tin tức tố này liền đứng ở trong mưa.
"Em… Sao em lại đứng ở đây?"
"Ca, sao anh lại khóc?"
Hai giọng nói đồng loạt phát ra.
Điều đầu tiên Cận Ngôn nhìn thấy chính là gương mặt của người đứng ở bên trong, tuy rằng tầm mắt đã bị nước mưa làm cho mơ hồ, nhưng cậu vẫn gần như ngay lập tức nhìn thấy rõ nước mắt trên mặt của anh.
Là bởi vì trong phòng cũng có mưa rơi sao?
Chu Thụ không trả lời, trong mắt còn chứa nước mưa, đưa tay kéo người vào nhà.
Anh sờ sờ mặt Cận Ngôn, nước mưa đã sớm xối ướt toàn thân của cậu, Chu Thụ phân biệt không rõ giờ phút này hương vị quen thuộc nơi chóp mũi là phát ra từ nơi nào.
"Đứng chỗ này đã bao lâu?"
"Anh… không tức giận sao?" Cận Ngôn lùi lùi lại phía sau, không muốn để hơi ẩm lây sang Chu Thụ.
Chu Thụ thấy vậy thì nhíu mày, túm người kéo trở về.
"Không phải đã bảo em ở nhà chờ anh à? Sao lại không nghe lời?"
Hai người bọn họ mỗi người một câu, nhưng cũng chưa ai trả lời câu hỏi của đối phương.
"Anh đừng nóng giận được không? Ca, em sai rồi."
Chu Thụ trong lòng khựng lại, đau đớn mạnh mẽ xâm chiếm trái tim.
Em ấy thật sự đúng là như vậy, mặc kệ gặp phải chuyện gì đều sẽ trước tiên dỗ dành anh.
Đôi mắt của Chu Thụ chua xót vô cùng, rốt cuộc không dằn nổi cảm xúc trong mắt.
"Sao lại đứng ở bên ngoài? Mưa lớn như vậy…"
Nhìn thấy Chu Thụ lại rơi nước mắt, Cận Ngôn cũng nhíu chặt mày, cậu vươn tay muốn xoa mặt của anh, nhưng lại sợ tay mình quá lạnh, cho nên cuối cùng chỉ có thể cọ cọ giọt nước mắt vội vàng rơi xuống kia.
"Em… Sợ anh hết giận, nhưng không thể lập tức ôm lấy em. Cũng sợ anh còn giận, lại không có cách nào lập tức mắng đến em."
"Có ngốc hay không? Sao em không ở nhà chờ anh? Chẳng phải chỉ cách một con đường hay sao?" Trái tim Chu Thụ bị siết chặt lại, giọng nói trộn lẫn tiếng khóc nức nở, yếu ớt đến gần như không nghe rõ.
"Quá xa." Cận Ngôn rũ mắt, lắc đầu nói, "Cách anh quá xa."
Cảm xúc khắc chế lâu như vậy rốt cuộc vỡ đê, Chu Thụ không thể kiềm nén được nữa, anh bước lên ôm chặt Cận Ngôn, đôi tay chủ động choàng lên vai cậu, nhẹ nhàng hôn xuống bên gáy.
"Ngôn Ngôn, anh xin lỗi…"
Cận Ngôn vẫn chỉ lắc đầu, cậu siết chặt vòng ôm, như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi.
"Đừng bỏ em lại một mình được không?" Chu Thụ nghe được thanh âm trầm thấp đến khàn khàn bên tai, "Ca, em thật sự rất yêu anh…"
"Anh biết." Chu Thụ vùi đầu vào ngực đối phương, ngửi lấy hơi thở quen thuộc trên người cậu, "Anh cũng vậy, anh cũng rất yêu em."
Tựa như biển lớn dung nhập mưa to.
Từ khi gặp được em, anh cam nguyện vẫn luôn mãnh liệt, không hề bình tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!