Chương 43: Người đó liền ở trong mưa

Màu đen của ban đêm tràn vào xe, tiếng gió bên ngoài không ngừng cọ xát cửa sổ càng đẩy bầu không khí trầm mặc bên trong lên đến đỉnh điểm.

Từ chung cư đến biệt thự bên bờ biển, hai người cũng chưa nói câu nào, trong lòng đều đang đè nặng cảm xúc.

Bỗng nhiên, có vài giọt mưa bắt đầu lác đác rơi lên cửa kính, không trung giống như đang đè nén cái gì đó, mặt biển cũng không bình tĩnh.

Một đường chạy đến trước cửa nhà, Cận Ngôn đã dừng xe từ lâu, nhưng Chu Thụ vẫn còn ngồi trên ghế phát ngốc một hồi mới chậm chạp cởi bỏ dây an toàn.

"Anh vào nhà đây." Chu Thụ nói xong liền đưa tay chuẩn bị mở cửa.

"Ca… Còn em?" Cận Ngôn bắt lấy tay anh, Chu Thụ hạ thấp ánh mắt.

Anh chau mày trầm mặc một lát, gian nan làm ra quyết định, "Em về nhà trước chờ anh, được không?"

Chu Thụ lúc này bức thiết muốn một mình lẳng lặng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, anh cũng muốn một lần nữa thử gọi Chu Đóa, xem xem có thể được đến đáp lại hay không.

Cận Ngôn yết hầu căng chặt, cậu hoãn hoãn, nhẹ nhàng gật đầu, "Vâng, vậy anh có thể đồng ý với em một chuyện không, hết giận liền nói với em?"

Âm cuối đã mang theo cầu xin, Chu Thụ nghe vào tai, trong lòng cũng có chút nhức mỏi.

"Được, anh bình tĩnh rồi liền sẽ đi tìm em."

Chu Thụ đi rồi, Cận Ngôn vẫn ngồi trong xe không hề có ý rời đi. Cậu nhìn anh đi vào nhà, bóng dáng đầy cô tịch cùng bất đắc dĩ.

Cậu rất muốn chạy đến ôm lấy anh, ở bên anh, nhưng đến cuối cùng vẫn lựa chọn tôn trọng quyết định của anh.

Chu Thụ cần một mình bình tĩnh, vậy cậu liền dành cho anh đủ khoảng không gian.

Nếu Chu Thụ cần đến cậu, cậu nhất định sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mặt anh.

Bọn họ khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, cho nên cậu không bao giờ nghĩ tới, càng sẽ không bao giờ cho phép cả hai phải trải qua sự chia cách nào nữa.

Nhưng mà, ca ca lần này rốt cuộc muốn giận bao lâu…

Cậu không biết, cũng không dám quấn lấy anh để dỗ dành, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời anh.

Chu Thụ vừa mới vào cửa nhà liền gặp được ba mẹ mình đang luyện yoga trong phòng khách.

Hai người trông thấy Chu Thụ đều ngẩn người, sau đó ấn nút tạm dừng chương trình trên TV.

"Sao lại thế này, về nhà mà không báo trước một tiếng? Không phải nói mấy ngày nay bận công tác sao?" Mẹ của Chu Thụ vừa nói vừa nhìn ra cửa, "Ngôn Ngôn đâu?"

"Dạ…" Chu Thụ một bên đổi giày, một bên hàm hồ lên tiếng.

Mẹ của anh lập tức nhận ra con trai mình không thích hợp, cô và chồng đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó cẩn thận hỏi, "Hai đứa cãi nhau sao?"

"Không có, không cãi nhau." Chu Thụ chân mày nhỏ đến không thể phát hiện mà nhíu lại, chỉ muốn nhanh chóng đi lên cầu thang.

"Đợi đã! Con chờ chút!" Mẹ của Chu Thụ gấp đến độ gọi lớn.

Chu Thụ dừng lại bước chân, thở dài, "Mẹ, con mấy ngày nay rất mệt, chờ con ngủ một hồi rồi nói sau được không?"

Mẹ của Chu Thụ há miệng thở dốc, ngữ khí vẫn là mềm xuống, nhẹ giọng nói, "Được…"

"Cảm ơn mẹ. Ba mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút, chúc ba mẹ ngủ ngon." Chu Thụ nói xong liền bước nhanh lên lầu, lưu lại hai vị song thân đứng nhìn nhau.

Thả người lên giường, anh như nhận được ân xá mà há miệng thở dốc, nề hà trong từng hơi thở đều là hương vị của Cận Ngôn.

Toàn thân trên dưới cũng đã bị người này chiếm trọn, chỉ cần nhắm mắt liền thấy được bộ dáng ủy khuất hốc mắt ửng đỏ vừa rồi của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!