Chương 4: Em ấy là vì cậu mà sinh

2023.01.04 ~ 2023.01.06

Nhân cách thứ hai, Chu Đóa, 18 tuổi, mới vừa phân hoá thành Omega…

Hàng chữ cuối cùng như là mang theo gai nhọn, dễ dàng đâm thẳng vào trái tim Cận Ngôn.

Chu Đóa.

18 tuổi.

Mới vừa phân hoá thành Omega.

Ba cái tin tức này cho dù là tách ra, bất luận cái nào bị đơn độc vứt cho Cận Ngôn đều có thể dễ dàng khiến cậu tinh thần ran rã, huống chi đây là một lần ba cái cùng nhau.

Cậu nhìn bảng báo cáo kia thật lâu, lâu đến chiếc điện thoại bị cậu nắm chặt đã tự động tắt màn hình.

Đem ý thức của cậu kéo về chính là ngón tay thon dài của ai đó một lần nữa chạm vào màn hình.

Người trước mặt nhìn cậu cười thẹn thùng, còn nắm cánh tay cậu lắc lắc hai cái.

"Ca ca, anh không thể mở khóa phải không? Em nói cho anh mật mã nè." Nói xong, em ấy còn nắm tay của Cận Ngôn, dùng ngón tay của cậu bấm bốn con số.

0909.

Âm báo mở khóa màn hình cùng tiếng hút khí của Cận Ngôn đồng thời vang lên. Hôm nay, cậu rốt cuộc còn có thể thu được bao nhiêu kinh hỉ nữa.

Cận Ngôn giờ phút này cuối cùng lấy hết can đảm giương mắt, đối diện với con ngươi phát ra ánh sáng của "Chu Thụ".

Đây rõ ràng chính là gương mặt mà cậu quen thuộc nhất, sớm chiều nhìn nhau mười tám năm, thậm chí sau khi cậu rời đi cũng sẽ mỗi ngày xuất hiện trong giấc mộng của cậu.

Nhưng đây lại thật sự không phải Chu Thụ, em ấy nói, em ấy tên là Chu Đóa.

Chu Đóa…

Vì lý do gì lại là Chu Đóa, là bởi vì… Đóa Đóa sao?

"Chu Đóa," Cận Ngôn nhẹ giọng gọi, "Em biết anh là ai, đúng không?"

Chu Đóa dường như không thể lý giải những lời này, em ấy khẽ oai đầu một chút, "Đương nhiên rồi, anh là ca ca, là Cận Ngôn ca ca."

Cận Ngôn ca ca hiển nhiên đã ngốc lăng.

Hôm nay qua đi, chỉ sợ trên thế giới này liền phải thiếu mất một cái Enigma.

"Cận Ngôn ca ca, em tựa hồ vẫn luôn đang ngủ, nhưng mỗi lần em ngửi được hương vị của anh thì sẽ tỉnh lại, mỗi lần tỉnh lại em đều tìm anh, nhưng em vẫn luôn không tìm thấy anh…" Chu Đóa nói, trong mắt lại đong đầy nước mắt, cực kỳ ủy khuất, "Có phải em đã làm sai chuyện gì, cho nên anh mới không bao giờ muốn gặp em, không phải anh đã nói… không phải đã nói… chỉ cần em phân hóa thành Omega thì anh sẽ đánh dấu em sao?

Em đã phân hóa thành Omega, nhưng sao anh lại bỏ đi rồi…"

"Anh…" Cận Ngôn đã dần dần đánh mất năng lực ngôn ngữ.

Kịch bản này, lời thoại của cô dâu nhỏ thổ lộ tâm tình này, giống như có chút quen thuộc, chỉ là giới tính hơi sai rồi.

Trong đầu Cận Ngôn dần dần hiện lên một ý niệm, ý niệm này làm tim cậu nhảy nhót, làm cậu kinh sợ, cũng làm cậu điên cuồng.

Cậu cấp bách muốn xác nhận, muốn biết chân tướng nhưng lại sợ hãi sẽ dọa đến người trước mặt, rốt cuộc, vô luận hiện tại là Chu Thụ hay là Chu Đóa thì cậu đều không nỡ đi thương tổn một phân một hào.

Trước tiên cần phải đem người dỗ dành trước đã.

Cận Ngôn đè chặt trái tim đang đau nhức, đem người nhẹ nhàng ôm vào lòng, từng cái tưng cái vỗ lưng Chu Đóa, đến cuối cùng đã không còn phân rõ đây là hiện thực hay ở trong giấc mơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!