Giữa trưa hôm sau, Chu Lệ Lệ đúng giờ xuất hiện trước cửa chung cư của Chu Thụ.
Sau khi vào cửa, nàng ngựa quen đường cũ mà mở tủ lạnh lấy ra một khối bánh phô mai, đợi nàng ăn xong thì hai người mới ra cửa.
Trên đường đến studio, Chu Thụ không chút nào che giấu biểu cảm khinh bỉ của mình, Chu Lệ Lệ thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, cũng nhịn không được phải mở miệng châm chọc anh.
"Xem cái thói keo kiệt của cậu kìa, còn là ảnh đế nữa đấy, chẳng phải chỉ là ăn một khối bánh phô mai của nhà cậu thôi à?"
"Đó là Ngôn Ngôn thích ăn nhất." Chu Thụ liếc mắt nhìn lại, "Hơn nữa còn là khối bánh cuối cùng."
"Ồn muốn chết, lát nữa xong việc mua cho cậu hai hộp luôn, đủ rồi đi?"
Chu Thụ khẽ cười một tiếng, vẻ mặt vừa thực hiện được ý đồ.
Thời điểm bọn họ tới studio thì Ella và các nhân viên công tác khác đã bố trí trường quay đâu vào đấy.
Chu Thụ trực tiếp đi phòng hóa trang bắt đầu làm tóc, Chu Lệ Lệ thì đi kiểm tra đối chiếu mấy cái tạo hình.
Đến khi nhìn thấy phong cách mà nhà thiết kế đưa ra, Chu Lệ Lệ âm thầm vì Chu Thụ lau một phen mồ hôi.
Tuy rằng kỹ thuật diễn của Chu Thụ là tuyệt đối luôn online, nhưng khí chất "âm nhu mỹ" đến trình độ này thì chỉ sợ ảnh đế thẳng A như anh khó mà biểu đạt ra được.
Nhưng Chu Đóa thì không khó như vậy, bởi vì bản thân em ấy chính là một Omega vừa mềm vừa ngọt, chỉ cần mắt lạnh "ngụy trang" thành Chu Thụ là có thể nhẹ nhàng khiến người ta cảm nhận được khí chất này.
Tựa như cả nước không ai không biết, không ai không hiểu Sở Tuân, nhưng kỳ thật thịnh thế của "Yên Chi Túy" là do Chu Đóa mang đến.
Thời điểm Chu Thụ làm xong tạo hình bước ra ngoài, tất cả những người có mặt ở đây đều hai mắt tỏa sáng.
Chu Thụ có tính linh động quá cao, tất cả tạo hình trang phục unisex khoác lên người anh đều hoàn toàn không hề có cảm giác không ổn, cho dù anh là một Alpha đỉnh cấp.
Vốn dĩ tất cả mọi người cho rằng lần quay chụp hôm nay sẽ tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng không ngờ rằng lại bị Chu Lệ Lệ "nhất ngữ thành sấm".
Chu Thụ tìm không thấy cảm tình mà sản phẩm muốn biểu đạt, thử rất nhiều lần đều không thể tiến vào trạng thái.
Vì thế, lần quay chụp này vốn dĩ dự kiến sẽ kết thúc trong nửa ngày thì ở ngay cái tạo hình thứ nhất đã lãng phí hết một nửa thời gian.
Chu Thụ cảm thấy vô cùng có lỗi, cũng may Ella và các nhân viên công tác đều tỏ vẻ lý giải.
Bọn họ khuyên Chu Thụ nghỉ ngơi một chút, nếu thật sự không được thì có thể đổi một ngày khác chụp lại.
Chu Thụ ngồi xuống sô pha trong phòng nghỉ, tâm tình phiền muộn.
Anh đeo tai nghe, bật bản ghi âm "Yên Chi Túy" do chính mình hát, ý đồ tìm một chút cảm giác.
"Chung cổ nhạc, cầm sắt hữu, hoa gian tình.
Giản sàn quyên, hỏa lan san, mịch tri ngộ.
Cung thương thăng, trưng vũ đình, bát huyền không hầu hóa thành khúc.
Mộng nghệ ngữ, nguyện tùy độ lai tích…"
Nghe đoạn điệp khúc đầu tiên, Chu Thụ cảm thấy ngực mình đau một chút.
Thú thật, mỗi lần nghe đến hoặc hát đến đoạn này, anh đều sẽ bắt đầu lo lắng.
Trong toàn bộ bài hát, đây chính là đoạn có ca từ mà Chu Thụ thích nhất. Cảm xúc mà nó chứa đựng quả thực rất phức tạp, đã nói lên bất đắc dĩ cùng chua xót của nhân vật, còn đem tâm tình chuyển từ ưu thương sang vui mừng diễn đạt đến thông thấu.
Đặc biệt là câu cuối cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!