Buổi khai trương của phòng khám thú y cứ như vậy liền khép lại bằng sự kiện "Nhân viên lễ tân mất tích".
Cận Ngôn tri kỷ không quấy rầy Cẩu Phi Phi, chỉ dẫn theo Chu Thụ và Tưởng Vinh đi đến Hiệp hội Bảo hộ động vật theo lịch hẹn trước.
Chu Thụ đau lòng Cận Ngôn bận rộn cả ngày cho nên chủ động đảm đương tài xế.
Cận Ngôn đương nhiên không chịu, nhưng lại bị một ánh mắt của ca ca trừng trở về.
Vì thế, trên đường đi, Tưởng Vinh ngồi ở ghế sau đôi tay nhỏ không an phận mà vịn lên ghế dựa của "tài xế", tầm mắt thì nhịn không được cứ tò mò hướng về phía trước.
"Nhảy nhót cái gì đây?" Cận Ngôn đã nhận ra nội tâm mênh mông của Tưởng Vinh, cảm thấy buồn cười hỏi.
"A nha nha, em hiện tại còn cho rằng mình đang nằm mơ!" Hắn tự gõ đầu mình một cái, đau đến "tê" một tiếng, "Nhưng đây là sự thật a! Ảnh đế cư nhiên ở hiện tại, giờ này khắc này, at this moment, là tài xế của em!"
Hai người ngồi phía trước cũng bị câu nói này của Tưởng Vinh chọc cười, chính bản thân hắn đã trước tiên cười lên "ha ha", tiếp tục nói, "Rõ ràng ảnh đế làm người rất tốt, rất có lực tương tác, thật không hiểu mấy kẻ ngoài kia vì sao cứ phải nói bậy nói bạ!"
Chu Thụ cười cười, "Không sao cả, anh không thèm để ý."
"Còn có nha, anh rõ ràng đã cho studio chính thức phát thông cáo bác bỏ, vì sao vẫn còn có người luôn loạn gán ghép CP a? Bất quá chỉ như vậy thì cũng thôi đi, một số người có lẽ cũng chỉ là tự mình hít ke tự mình vui vẻ, nhưng vấn đề là mấy kẻ chụp lén bịa đặt về anh kìa! Tức chết mất! Em thấy ủy khuất giùm cho hai anh luôn á!"
Tưởng Vinh co chặt nắm tay nhỏ, tức giận bất bình mà đấm hai cái lên ghế.
"Không phải em nói chỉ là fan qua đường thôi sao?" Cận Ngôn đột nhiên lên tiếng, từ giọng điệu có thể nghe ra tâm tình cũng không tệ lắm.
"Cận ca! Anh chừa cho em chút mặt mũi với…" Tưởng Vinh buồn buồn rầm rì hai tiếng, thở dài, "Kỳ thật vài ngày gần đây em mới bắt đầu nghiêm túc xem lại mấy hot search lúc trước của chị dâu, có cái đọc cũng được, có cái thật sự khiến người ta tức điên!"
"Không cần tức giận, ai làm nghề này đều không tránh khỏi phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió." Chu Thụ ánh mắt nhu hòa, nhàn nhạt nói, "Em ngồi xuống đàng hoàng đi, cẩn thận đến lúc anh phanh xe thì lại đụng vào ghế trước."
Tưởng Vinh bị ôn nhu của Chu Thụ làm cho cái mũi đau xót, nhỏ giọng nói, "Haiz, ảnh đế… a không, chị dâu! Anh thật sự quá quá quá tốt, căn bản không giống như những gì nhìn thấy từ bên ngoài. Em thật sự muốn tạo cái acc clone đi chửi nhau với mấy người đó! Càng đọc càng tức mà!"
"Không cần lãng phí thời gian vì những người đó." Chu Thụ an ủi ngược lại, "Thuận theo tự nhiên là được."
"Oa…" Tưởng Vinh đến lúc này liền triệt triệt để để trở thành fan số 1 của Chu Thụ, hắn từ ghế sau trộm đưa ra một bên mặt, cảm thán nói, "Đôi chồng chồng các anh, một Phật hệ một tiêu sái, thật đúng là tuyệt phối!"
Bác sĩ Cận vô cùng tiêu sái lại là tuyệt phối với ảnh đế nghe vậy thì nghiêng mặt, khẽ nhếch khóe miệng, "Anh cũng tức giận, anh cũng muốn tạo cái acc clone."
Tưởng Vinh: "?"
Hả? Lão đại của chúng tôi làm sao vậy? Bị ai đoạt xá rồi sao?
Tiểu O đáng yêu ngồi ở ghế sau đưa tay xoa xoa lỗ tai, muốn xác nhận chính mình có đang bị ảo giác hay không.
Sau đó liền nghe "tài xế" nhẹ nhàng cười, ngữ khí đầy ắp cưng chiều, "Được rồi, đừng quậy nữa."
"Em rõ ràng là đau lòng anh." Lời này hẳn là làm nũng, nhưng bởi vì giọng điệu của người nói ra nó quá mức trầm ổn, cho nên nghe qua chỉ như đang bình tĩnh tường thuật, "Em rõ ràng vừa mới kê một liều aspirin".
Giây tiếp theo, người ngồi trên ghế điều khiển đang đợi đèn đỏ liền đưa mắt nhàn nhạt liếc sang bên cạnh một cái.
Tưởng Vinh bắt gặp cảnh này, trong lòng hú hét, "Hai người họ đang im lặng liếc mắt đưa tình!"
Hắn xem đến tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, chuyển qua xé mở một khối chocolate, một ngụm nhét hết vào trong miệng.
Sau đó, vừa phồng má nhai nhai, vừa chảy xuống hai hàng nước mắt chua xót vô hình.
Trời xanh ơi! Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì? Sao lại phải bị ông chủ Enigma của tôi cùng với ảnh đế đỉnh cấp Alpha nhét một mồm to cơm chó a!!!
Hơn nữa còn là chén cơm chó thứ hai trong cùng một ngày, lúc nãy ở bệnh viện đã ăn một chén rồi a…
Tưởng Vinh bất đắc dĩ thở dài trong lòng, đến lúc hoàn hồn thì xe đã dừng trước cửa của Hiệp hội Bảo hộ động vật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!