Chương 34: Nhớ xoá theo dõi

Sự tình phát sinh chỉ trong một cái chớp mắt, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Ngay một khắc Cẩu Phi Phi mở cửa lồng sắt, Chihuahua đột nhiên lao tới cắn lên cánh tay hắn. Cẩu Phi Phi đau đến rên một tiếng, nhưng vẫn không buông tay.

Hắn gắt gao ôm chặt Chihuahua trong ngực không cho nó chạy đi, mặc kệ răng nanh của nó ghim sâu hơn vào cánh tay mình.

Bốn chân của nó còn điên cuồng vùng vẫy, móng vuốt không được cắt dũa cũng cào ra từng hàng từng hàng vết xước trên người Cẩu Phi Phi.

Nhưng hắn hoàn toàn không có ý định buông nó ra.

Cận Ngôn liền nhân cơ hội này áp tay lên cơ thể Chihuahua, cố gắng cùng nó giao lưu. Tưởng Vinh thì dùng thức ăn dụ dỗ nó mở miệng.

Nhưng mà, không thay đổi được gì.

Chihuahua cự tuyệt giao lưu cùng Cận Ngôn, cậu chỉ có thể cảm nhận được từ đáy lòng của nó phát ra sợ hãi thật sâu, và… ác ý đối với thế giới này.

Vì thế, người nào đó liền nóng nảy.

Chu Lệ Lệ rốt cuộc không nhịn nổi, đứng dậy vọt tới trước mặt mắng Cẩu Phi Phi một câu, thậm chí đôi mắt bên dưới kính râm đã có chút phiếm hồng.

Thời điểm Cẩu Phi Phi nghe thấy giọng nói của Chu Lệ Lệ thì sửng sốt một chút, hắn ngẩng đầu ngước mắt, trưng ra một cái tươi cười như trấn an.

"Tôi không sao, đừng lo lắng."

Nhưng Chu Lệ Lệ lại tức muốn hộc máu, ngồi mạnh xuống sô pha bên cạnh Chu Thụ, hung dữ buông một câu.

"Ai mẹ nó lo lắng cho ngươi!"

Cẩu Phi Phi ánh mắt lóe lên, tiếp tục tập trung tinh thần vào Chihuahua.

Vị trí bị cắn trên cánh tay đã chảy máu, Cẩu Phi Phi lắc đầu với Cận Ngôn và Tưởng Vinh, tự mình đi đến góc ít người hơn bên cạnh, vẫn ôm chặt Chihuahua trong ngực, dùng một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trấn an nó.

Còn không ngừng nói với nó, "Không sao rồi, không sao hết, không còn thứ gì có thể thương tổn đến em, tin tưởng anh, tin tưởng anh được không?"

Chu Lệ Lệ nghe thấy thì sững sờ tại chỗ, nàng nhất thời phân biệt không rõ những lời này kỳ thật có phải là Cẩu Phi Phi đang nói với chính mình hay không.

Sau hơn năm phút trấn an, Chihuahua bất ngờ có dấu hiệu dần dần bình tĩnh.

Nó nhả ra hàm răng, thân thể căng chặt cũng thả lỏng lại, thậm chí thấp giọng gào hai tiếng rồi vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt của Cẩu Phi Phi.

Cẩu Phi Phi đến lúc này rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười giao Chihuahua cho Cận Ngôn, nói: "Ổn rồi, Cận ca, tiếp theo liền giao cho anh."

Cận Ngôn nhẹ nhàng nhận lấy Chihuahua ôm vào trong ngực mình, hiện tại nó xác thật đã không còn tính công kích.

"Em nhanh chóng xử lý miệng vết thương đi." Cận Ngôn nhìn hai cánh tay "máu chảy đầm đìa" đến ghê người của Cẩu Phi Phi, cau mày lại. Cậu nghĩ đến Tưởng Vinh là Omega nên có lẽ không thích hợp giúp Cẩu Phi Phi băng bó, vì thế tính toán trước đem Chihuahua thả về lồng sắt, "Em chờ anh một chút, anh để nó lại lồng sắt rồi băng bó cho em."

"Không cần, em tự mình…"

"Để tôi."

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Cận Ngôn nhìn sang Chu Lệ Lệ không biết từ khi nào đã gỡ kính râm, đang đi về phía bọn họ.

Biểu tình của Chu Lệ Lệ nghiêm túc hiếm thấy, hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không mà giờ phút này khóe mắt nhìn qua còn có chút phiếm hồng.

"Không cần…" Cẩu Phi Phi dừng vài giây, ôn nhu nói, "Em cũng đừng vào, tự tôi làm là được."

"Câm miệng, đi vào." Chu Lệ Lệ quen cửa quen nẻo mở ra cửa phòng nghỉ của Cẩu Phi Phi, tự mình vào trước.

"Ầm" một tiếng, ba người đứng ngoài cửa nhìn nhau, tạm thời mất khả năng ngôn ngữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!