Thời điểm Chu Thụ vội vàng chạy về Hải Thành thì cũng đã khuya, anh nhờ Chu Lệ Lệ đem vali hành lý về nhà mình trước, bản thân thì lập tức bước vào nhà đối diện.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Thụ vào phòng Cận Ngôn sau năm năm, lần trước chính là khi anh tự nhốt bản thân vào tủ quần áo của cậu.
Mẹ của Cận Ngôn nói cậu ngủ cả ngày vẫn chưa tỉnh, còn liên tục sốt nhẹ không dứt, khiến Chu Thụ nghe đến trong lòng khẩn trương, rốt cuộc không rảnh lo cái gì, trực tiếp mở cửa phòng ngủ.
Cửa phòng vừa mới mở ra, hơi thở của mưa to trong rừng rậm liền trực tiếp ập tới.
Chu Thụ trong lòng chấn động, phản ứng đầu tiên chính là, Cận Ngôn tám phần đang ở vào dịch cảm kỳ.
Nhưng cho dù đột ngột ngửi thấy tin tức tố nùng liệt như vậy thì cơ thể anh cũng không hề bài xích hay táo bạo, giống như Cận Ngôn đã nói, tin tức tố của bọn họ xác thật rất hòa hợp.
Thậm chí Chu Thụ còn cảm thấy chân mình mềm đến có chút chống đỡ không nổi, nhưng may là loại cảm giác này chỉ giằng co vài giây, tin tức tố lạnh lẽo trong phòng giống như có ý thức, sau khi nhận ra có người khác bước vào liền bắt đầu yếu bớt.
Từ mưa to tầm tã chuyển thành mưa phùn mênh mông, nhẹ nhàng chạm vào ngược lại càng khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
Thân thể Chu Thụ chỉ dừng một chút liền khôi phục như thường, anh tùy tiện buông áo khoác trên thành ghế sô pha, đi đến ngồi xuống mép giường của Cận Ngôn.
Lúc này anh mới thấy rõ Cận Ngôn đang hơi hơi nhíu mày, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh, phản ứng này nhìn thế nào cũng không hề giống với anh khi ở vào dịch cảm kỳ.
Chu Thụ rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng xoa xoa mồ hôi trên trán Cận Ngôn, sau đó không kiềm lòng được mà dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cậu.
Một khắc làn da chạm vào nhau, Cận Ngôn tựa như mỹ nhân đang ngủ say được một nụ hôn đánh thức, lông mi run vài cái, cậu miễn cưỡng mở mắt.
Thời điểm nhìn rõ người đang ngồi ở mép giường, Cận Ngôn liền đột ngột thanh tỉnh, trừng lớn đôi mắt, sau đó chớp mắt vài cái, nghĩ nghĩ lại bỗng nhiên nhắm mắt, rồi một lần nữa mở to…
Chu Thụ bị hành động này đáng yêu tới rồi, băng sơn trong đôi con ngươi của ảnh đế cao lãnh nháy mắt tan chảy, anh cách lớp chăn nhẹ nhàng cầm lấy tay của Cận Ngôn, cười vô cùng ôn nhu sủng nịch: "Sốt đến choáng váng?"
"Anh…" Cận Ngôn mở miệng, lại phát hiện cổ họng khô khốc đến khó mà phát ra tiếng, cậu thanh thanh giọng nói, "Ca, sao anh lại về rồi?"
"Anh mà không về thì em tính đợi sốt tới khi nào mới nói với anh?" Chu Thụ xác định người không có nguy hiểm, phản ứng của dịch cảm kỳ cũng hoàn toàn không lớn thì mới yên tâm một chút, lúc này nói vài câu vui đùa dời đi lực chú ý của "bệnh nhân" cũng tốt.
Cận Ngôn sửng sốt vài giây, nhẹ nhàng cười nói, "Ca ca vẫn là đau lòng em."
"Dì Phương nói em một ngày rồi vẫn chưa ăn cơm, có muốn trước tiên ngồi dậy không, anh đi lấy gì đó cho em ăn."
Cận Ngôn há miệng thở dốc, sau đó lắc đầu: "Không sao, anh đừng làm gì cả." Cậu nuốt nuốt yết hầu, dừng một chút, rồi gian nan đưa ra một quyết định, "Anh… trở về đi."
"Cái gì?" Chu Thụ không nghĩ tới đứa nhỏ này vừa tỉnh dậy đã bắt đầu đuổi người, không tự giác nhíu mày.
"Ừm…" Cận Ngôn hạ giọng trầm trầm, đôi mắt cũng bị bịt kín một tầng sương mù, "Anh trở về đi."
Chu Thụ không trả lời, bầu không khí trầm mặc chứa đầy khoảng cách, giọt mưa như bị ai gắn cho một cái van rồi đóng lại, thế nên đột nhiên ngưng bặt, vừa thấy chính là bị chủ nhân của nó cố tình nhẫn nại khống chế.
Không qua bao lâu, Chu Thụ đứng dậy, nhàn nhạt nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường, sau đó cầm lấy áo khoác của mình rồi đi ra ngoài, đóng cửa.
Tiếng đóng cửa lập tức đánh thức ký ức của Cận Ngôn, giống như âm thanh mà cậu nghe được vào cái ngày vừa mới phân hóa xong năm 18 tuổi.
Ai, xem ra lần này lại phải dỗ dành một thời gian.
Cận Ngôn thầm nghĩ, cười khổ một tiếng, chua xót trong lòng đi theo thân thể mỏi mệt cùng nhau tràn ra.
Người đi rồi, cậu cũng không cần cố tình thu hồi tin tức tố, vì thế chỉ sau một giây, trong phòng lại mưa to tầm tã, thậm chí so với vừa rồi càng thêm mãnh liệt.
Dịch cảm kỳ của Enigma không phải loại phải nhẹ nhàng vui vẻ phát tiết như Alpha. Thông thường Alpha ở vào dịch cảm kỳ sẽ trở nên dễ giận, táo bạo, sức chiến đấu cùng dục vọng đều sẽ leo lên đến đỉnh phong.
Mà dịch cảm kỳ của Enigma khi tới lại phá lệ ôn hòa, ít nhất ở trên người của Cận Ngôn cũng không có những cảm xúc táo bạo đó. Cậu sẽ chỉ liên tục sốt nhẹ hai ba ngày, ý thức trong khoảng thời gian này sẽ lâm vào mơ hồ, cực kỳ dễ mỏi mệt, như tiến vào thời kỳ ngủ đông ngắn ngủi nhưng yếu ớt, không có dục vọng chiến đấu.
Nhưng tin tức tố ở ngày thường sẽ không bị bất luận kẻ nào ảnh hưởng cứ đến mấy ngày này sẽ sinh sôi mãnh liệt, tàn sát bừa bãi, lan tràn đến mọi ngóc ngách trong phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!