Chương 11: Ta ghen với chính ta

Mưa ở Vân Thành không kiêng nể gì mà rơi tầm tã suốt một đêm.

Ngày hôm sau, chuyến bay của Chu Thụ liền bị hủy, cũng là điều nằm trong dự kiến.

Buổi sáng hơn 7 giờ, mây đen vẫn còn tiếp tục che khuất mặt trời, Cận Ngôn vẫn không bị đồng hồ sinh học đánh thức.

Đối với Cận Ngôn mà nói, cái gọi là "đồng hồ sinh học" tức là bất kỳ loại sinh vật nào khác đều là đồng hồ báo thức của cậu.

Vì thế, vào một cái buổi sáng mà mọi vạn vật đều yên tĩnh, Cận Ngôn hiếm thấy mà ngủ đến 10 giờ.

Thời điểm Cận Ngôn thức dậy thì chỉ còn một mình cậu trên giường, lồng ngực trống rỗng, mép giường cũng lạnh thật lâu.

Cậu ngồi dậy, mất vài giây để thanh tỉnh, rồi ngay cả dép cũng không mang liền chạy ra khỏi phòng.

"Chu Đóa, Chu Đóa, Chu…" Cận Ngôn vội vã chạy đến phòng khách, thấy được một bóng dáng đang đứng đối diện cửa sổ, mà sương khói lượn lờ bên cạnh bóng dáng ấy đã khiến Cận Ngôn vừa nhìn liền xác định người này là Chu Thụ, vì thế cậu nhỏ giọng gọi, "Ca…"

Quả nhiên, mặc dù chỉ là bóng dáng nhưng cũng có thể nhìn ra người đang đứng nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ cứng đờ thân thể trong một cái chớp mắt.

Cận Ngôn ở trong lòng hít một hơi thật sâu.

Thứ tội lớn ngập trời phải bị tròng lồng heo như vậy, thế mà cậu cư nhiên phạm phải hai lần chỉ trong vòng ba ngày.

"Ca, em không phải cố ý." Cận Ngôn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Chu Thụ, thân thể vẫn có chút hư hoảng, cậu ngồi xuống bên cạnh anh, từng chút từng chút nhích lại gần.

Nhưng mà ngay sau đó, Chu Thụ lại muốn đứng dậy rời đi.

"Đừng…" Cận Ngôn lập tức bắt lấy cổ tay của Chu Thụ, ngón tay trượt xuống một chút, giống như đứa nhỏ chỉ dám lén lút nắm tay một chút, hầu kết lên xuống hai cái, mới lay lay bàn tay của Chu Thụ mà nói, "Ca, em sai rồi, anh đừng giận em nha."

Chu Thụ nghe vậy thì nhíu mày, nhưng cũng không tránh khỏi tay Cận Ngôn, thật lâu sau mới nói, "Em đã đếm thử chưa, từ khi trở về đến giờ em đã xin lỗi anh bao nhiêu lần rồi." Anh cười lạnh, cơ thể nhìn qua có chút mỏi mệt, "Không cần xin lỗi, em lại không làm sai chuyện gì."

"Không phải, không phải, em thật sự sai rồi." Cận Ngôn sợ Chu Thụ hiểu lầm, cố ý dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc, "Ca, lời xin lỗi của em không phải thuận miệng liền nói, mà là bởi vì em thật sự để ý anh."

Quá để ý đến anh, muốn cho anh biết em có bao nhiêu quan tâm anh, không muốn làm anh đau lòng.

Tối hôm qua thừa dịp Chu Đóa tỉnh lại, cậu nói rất nhiều điều mà chính mình đã che giấu ở trong lòng thật lâu.

Cậu nói với Chu Đóa, lúc ấy cậu rời đi là bởi vì cảm thấy Chu Thụ không cần cậu, chứ không phải bất kỳ lý do nào khác.

Cậu thậm chí cùng chính mình đánh cuộc một lần, hỏi Chu Đóa có nguyện ý kết hôn với cậu hay không.

Đáp án là nguyện ý, cũng là đáp án mà cậu đã sớm biết trước.

Rốt cuộc không ai so với Cận Ngôn càng rõ ràng, năm đó chính cậu muốn gả cho Chu Thụ cỡ nào, muốn được anh đánh dấu cỡ nào.

Cho nên Cận Ngôn nói chuyện này cũng không phải vì muốn xác nhận cái gì mà là muốn nói cho Chu Thụ nghe.

Nhưng cậu không đoán được chính là, cậu vừa nói xong câu đó thì Chu Đóa lại không hề báo trước liền hôn cậu, giống như một đám mây mềm mại chạm đến gần.

Nghĩ đến đây, tim của Cận Ngôn lại đập nhanh hơn.

23 năm, cậu rốt cuộc hôn được người mà chính mình tâm tâm niệm niệm.

Tuy rằng chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, tuy rằng đối phương là Chu Đóa…

Cận Ngôn thấy Chu Thụ không lên tiếng, xem như cho cậu dũng khí nói tiếp, "Dù sao chỉ cần anh vừa giận, mặc kệ vì chuyện gì thì cũng đều do em làm không tốt."

"Em…" Chu Thụ vốn muốn nói gì đó, nhưng đều bị câu nói giống như "thổ lộ" phát ra đột ngột này chặn lại, anh thở dài, thân thể cũng thả lỏng một ít.

"Anh thức dậy lúc nào? Đầu còn đau hay không?" Cận Ngôn thấy thần sắc đối phương nhu hòa đi nhiều, vì thế dùng tay vuốt ve mu bàn tay của Chu Thụ, ôn nhu hỏi anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!