Lại nói chuyện phiếm hai câu, Trác Trường Vĩ trù trừ một chút rồi dò hỏi:
- Bí thư Vương, lúc này đã đến giờ cơm, tôi... Tôi muốn mời anh một bữa cơm, liệu có được không?
- Cơm của anh thì tất nhiên tôi phải ăn, nhưng không phải là vào bây giờ, thời điểm này rất phi thường, chúng ta là người một nhà cũng không cần quá khách sáo như thế.
Vương Tử Quân vung tay lên dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Không mời Vương Tử Quân dùng cơm được thì Trác Trường Vĩ cảm thấy tiếc nuối, nhưng một câu nói chúng ta là người một nhà của bí thư lại làm cho hắn giống như được uống thuốc an thần.
Cho đến nay hắn đều cảm thấy Lý Nguyên Ý ỷ mạnh hiếp yếu, thường phải sống trong uất ức, bây giờ bí thư Vương ra tay giống như sấm sét giữa mùa hè, không cho đối phương cơ hội chuẩn bị, rạch ra một khoảng trời bao la, tương lai của hắn đúng lúc được bí thư chiếu sáng.
Trác Trường Vĩ rời khỏi phòng thì điện thoại của Vương Tử Quân giống như biến thành đường dây nóng, bảy tám vị phụ trách dưới thôn đều lần lượt gọi điện thoại mời cơm, thuận tiện cũng muốn báo cáo công tác.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến những trò xả giao nịnh bợ của đám người kia, tất nhiên sẽ từ tốn từ chối. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Lúc này sắp đến trung thu, Vương Tử Quân khai báo với Cừu Gia Thành vài câu, sau đó chuẩn bị về nhà tở thành phố Giang Thị đón tết trung thu.
- Bí thư Vương, anh đi đâu vậy?
Vương Tử Quân vừa ra khỏi phòng làm việc thì thấy lái xe Tiểu Tào đang từ trong xe chui ra.
Tiểu Tào là lính xuất ngũ, hơn hai mươi, là người thành thật và trầm ổn, thật sự không tương xứng với độ tuổi. Là một người chuyên trách lái xe, hắn luôn đặt mục tiêu cho mình là năm tốt: Chạy xe tốt, dưỡng xe tốt, bảo mật tốt, sức khỏe tốt, tâm lý tốt.
Từ khi Vương Tử Quân đến Tây Hà Tử, Tiểu Tào hầu như là chuyên phục vụ cho Triệu Liên Sinh, hơn nữa được Triệu Liên Sinh rất tin cậy. Từ khi Vương Tử Quân nhận xe, hầu như hắn chưa từng được lái xe cho bí thư Vương, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.
Thấy Vương Tử Quân đi đến thì Tiểu Tào nở nụ cười nịnh nọt, hắn nhanh chóng đến mở cửa xe, Vương Tử Quân cũng ngồi vào trong xe nói:
- Đưa tôi đến bến xe ở huyện thành.
Lái xe Tiểu Tào thấy Vương Tử Quân lên xe thì tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, vì chờ Vương Tử Quân mà hắn mất không ít khí lực, biết bí thư Vương sắp về nhà thì hắn dứt khoát chờ chỗ này không chịu rời đi.
Tiểu Tào không sợ hầu hạ Vương Tử Quân, chỉ sợ bí thư Vương không nể mặt mình, nếu như bí thư không chịu cho mình lái xe đưa đi, như vậy mình dù tốn nhiều tâm tư cũng được gì?
Tiểu Tào lúc này thầm hưng phấn, vẻ mặt lại có chút ẩn giấu, hắn nhanh chóng khởi động xe jeep, sau đó xe chạy ầm ầm ra khỏi cổng ủy ban.
Hắn vừa lái xe vừa cố gắng làm sao kéo quan hệ với bí thư Vương, chỉ là bí thư không nói lời nào, hắn cảm thấy mình giống như đối mặt với một con nhím, không có chỗ nào tiếp xúc được.
Tiểu Tào không còn cách nào khác, chỉ có thể vung tay mở máy nghe nhạc, Vương Tử Quân ngồi phía sau nghe thấy đây là vài ca khúc kinh điển.
Tốc độ chạy xe rất vững vàng, như tiếng nhạc nhẹ nhàng đang vang lên trong xe, Vương Tử Quân thoải mái dựa lưng lên ghế, mắt khẽ nhắm lại, trong lòng thầm cảm thán, khó trách người ta thường nói nắm vững tính cách và sở thích của một người thì sẽ dễ dàng tiếp cận.
Tiểu Tào này xem ra cũng là người biết cách hầu hạ lãnh đạo, tuy còn trẻ nhưng biết chủ tịch Triệu Liên Sinh thích nghe nhạc nhẹ, đồng thời cũng nắm đúng khẩu vị của cả Vương Tử Quân.
- Này, chờ chút!
Một chiếc xe buýt thải ra khói đen chạy qua bên cạnh, phía sau xe là một hình bóng xinh đẹp, đang xách va li lớn tuổi theo.
Y Phong cảm thấy mình thật sự không may, nàng đứng ở ven đường cả ngày trời, đây là chuyến xe thứ ba nhưng đều chạy thẳng qua, dù nàng có phất tay thế nào thì tài xế cũng liên tục khoát tay, căn bản không cho xe dừng lại, đáng lý ra tốt xấu gì cũng cho nàng lên, nhồi nhét thế nào cũng được.
Y Phong thầm nghĩ như vậy, thế cho nên cũng không khỏi mở miệng nguyền rủa đám tài xế xe khách.
Một tiếng két vang lên, là tiếng thắng xe, nó vang lên sau lưng Y Phong, nàng nghiêng đầu theo bản năng, thế là thấy một chiếc xe jeep khá quen thuộc dừng ngay bên cạnh.
- Cô Y, cô muốn đi huyện thành sao?
Một gương mặt quen thuộc chợt thò ra khỏi xe, Y Phong chợt ngây người, sau đó vui vẻ ra mặt.
- À, không bắt được xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!