- Chủ tịch Trương, anh là một đóa hoa nở rực rỡ rồi bay lên cao, anh lên rồi cũng đừng nên quên kéo anh em một tay.
Lưu Căn Phúc nói ra những lời này theo kiểu đi đường vòng, nhưng hai người đều thầm hiểu, hắn muốn cái ghế phó bí thư của Trương Dân Cường. Tuy Trương Dân Cường rất khinh thường Lưu Căn Phúc, nhưng hắn vẫn sảng khoái đồng ý:
- Tương lai khi phòng tổ chức khảo sát thì tôi sẽ cố gắng đề cử cậu, hơn nữa dù cạnh tranh công bình, thì ở xã Tây Hà Tử này còn ai có thể qua được cậu?
- Tây Hà Tử thì không có, chỉ sợ là người từ bên ngoài đến, chuyển một cây củ cải sang ruộng khác hại người. Sau khi anh lên chức thì địa vị là khác, sẽ cùng một bậc với chủ tịch Triệu, anh chỉ cần thường xuyên nhắc đến tôi với trưởng phòng Ngụy, như vậy tôi sẽ vô cùng cảm kích.
Lưu Căn Phúc tuy nói lời khiêm tốn, nhưng vẻ kiêu ngạo trong lời nói lại khó thể che giấu.
- Cậu cứ yên tâm, nếu có mười phần lực thì anh sẽ bỏ ra chín phần để giúp đỡ.
Trương Dân Cường cũng không muốn phí sức với Lưu Căn Phúc ở phương diện này, hắn di chuyển chủ đề:
- Sao không thấy trưởng ban Lý đâu cả? Ngày hôm qua không phải nói hôm nay sẽ đến gặp tôi sao?
Lưu Căn Phúc sờ lên đầu rồi nở nụ cười quỷ dị, hắn dùng giọng xấu xa nói:
- Biết đâu tối qua uống nhiều nên đi sai chỗ, chúng ta cứ đợi một chút.
Trương Dân Cường nghĩ đến những tin đồn về Lý Nguyên Ý, trong lòng cúng có vài ý nghĩ hèn mọn, cũng không tiếp tục lên tiếng hỏi.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
- Vào đi!
Hai người Trương Dân Cường và Lưu Căn Phúc đều lên tiếng về phía cửa.
- Chào bí thư Trương, chào chủ tịch Lưu.
Một người đàn ông hơn ba mươi đi vào phòng, bộ dạng khá trung thực, mặc tây trang nhưng chân lại đeo đế trắng da đen, nhìn qua chẳng ra gì, rất buồn cười.
Trương Dân Cường và Lưu Căn Phúc đều biết người đến là ai, đặc biệt là Lưu Căn Phúc, khi thấy đối phương thì khóe miệng càng lộ ra nụ cười khinh thường.
- Trường Vĩ, có chuyện gì sao?
Trương Dân Cường tùy ý ngã lưng xuống ghế sa lông rồi hỏi.
- Bí thư Trương, vừa rồi trưởng ban Lý có gọi điện thoại, nói là bố bị bệnh, anh ấy đưa bác đến thành phố Giang Thị khám bệnh, để tôi đến nói với hai anh.
Người đàn ông được gọi là Trường Vĩ tỏ ra có hơi nhăn nhó, sau đó xoa xoa hai bàn tay dùng giọng bất an nói.
- À, tôi biết rồi, còn gì khác không?
Trương Dân Cường khẽ chớp mắt, gương mặt có chút ý lạnh, nhưng cũng chỉ bùng lên rồi biến mất ngay.
- Không, không còn, bí thư Trương cứ bận rộn, tôi đi trước.
Người đàn ông gọi là Trường Vĩ nói giống như chuột gặp mèo, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
- Lý Nguyên Ý này cũng quá cẩn thận, đây không phải cố tình chơi xỏ Tiểu Vương sao?
Sau khi Trường Vĩ bỏ đi, Trương Dân Cường dùng giọng hung hăng mắng.
Lưu Căn Phúc thì cười thầm, Trương Dân Cường là người trọng sĩ diện, không giận mới là lạ. Không phải chỉ là Lý Nguyên Ý tiền trảm hậu tấu, không thể trực tiếp báo cáo với anh sao? Xem ra còn chưa lên làm chủ tịch xã nhưng tính tình đã biến đổi rồi.
- Lý Nguyên Ý kia có tính tình thế nào thì anh cũng biết rồi, dù anh ta có đi hay không thì thời gian của Tiểu Vương cũng không còn bao lâu. Bí thư Trương, anh xem Trác Trường Vĩ kìa, chậc chậc, một tên như vậy lại cưới được con vợ như hoa như ngọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!