Chương 2770: Lời cuối 4

Đoàn người vừa khẽ nói chuyện với nhau vừa xem xét bố trí trong phòng. Nhìn từ bên ngoài thì thấy nhà trường rất hiện đại, sáng lạn đẹp mắt; nhìn từ bên trong phòng lại thấy yên lặng mộc mạc.

Vợ chồng An Chính Bân chợt cảm khái, bọn họ đắm mình trong khu văn phòng năm xưa của bí thư Vương, thế nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị phá nát.

- Bố mẹ cậu có đến không?

- Bố cháu không đến được, nhưng mẹ cháu nhất định sẽ đến. Vương Thần Sưởng cười cười khẽ nói.

Tập đoàn khẽ cười hỏi:

- Bố cậu bận rộn công tác lắm sao?

- À, mỗi ngày đều có không ít công tác. Nói đến bố thì Vương Thần Sưởng không khỏi tỏ ra tự hào.

- Bố của cậu bận rộn như vậy chắc chắn sẽ thu nhập cao lắm. Trần Ái Hoa dùng dư quang khóe mắt nhìn cách ăn mặc của Vương Thần Sưởng rồi thản nhiên nói.

An Di Nhiên tất nhiên luôn quan tâm đến cuộc nói chuyện giữa mẹ và Vương Thần Sưởng, nàng không chịu bỏ qua bất kỳ câu nói nào. Lúc này thấy mẹ thật sự là bản tính khó dời nên không khỏi tỏ ra bực mình, nàng tranh thủ nói sang chuyện khác:

- Mẹ, mẹ nhìn cái ly kia xem, năm xưa bí thư Vương từng dùng cái ly đó, may mà năm xưa không bị mang đi.

- Nha đầu này đúng là, mẹ đang trò chuyện với Tiểu Vương, con tùy tiện cắt ngang là không lễ phép. Trần Ái Hoa liếc mắt nhìn con gái, sau đó lại không chịu buông tha:

- Tiểu Vương, cậu trả lời vấn đề của tôi không là vấn đề đấy chứ?

- Lương bố cháu không cao, chỉ là bình thường mà thôi. Vương Thần Sưởng có chút khó xử nhưng vẫn dùng giọng chi tiết nói.

Hắn nói sự thật, mặc dù tiền lương của nhân viên nhà nước đã cao hơn, cấp bậc của bố mình căn bản là bậc lương cao nhất trong số nhân viên nhà nước, thế nhưng khi mà kinh tế và xã hội đang phát triển mạnh mẽ, chỉ sợ mức thu nhập của bố chỉ là trung bình mà thôi.

Trần Ái Hoa lúc này không thể nào bảo trì tâm tính bình tĩnh được nữa, thầm nghĩ đứa bé này quá hư vinh. Thu nhập trung bình? Hừ, nhìn vào cách ăn mặc của cậu, còn dám không biết xấu hổ nói rằng có thu nhập trung bình sao?

Khi Trần Ái Hoa chuẩn bị dùng giọng không khách khí vạch trần Vương Thần Sưởng, lúc này có tiếng chuông điện thoại vang lên phía sau.

- Alo, bố, con đang đi với chú An và dì Trần, bố đang ở đâu vậy? Trấn Thành hưng phấn tiếp điện thoại, gương mặt đầy sáng lạn:

- Bố đang ở khách sạn Hào Đế ạ? Vâng, con và chú dì sẽ sang bên đó ngay.

Trấn Thành cúp điện thoại rồi dùng giọng khó thể che giấu được kích động nói:

- Chú An, dì Trần, bố cháu đang ở khách sạn Hào Đế, ông ấy mời các ngài đến chơi. Bố cháu nói có vài đại nhân vật từ thủ đô đến, bố cháu đang chờ ở đó xem có được gặp mặt người kia hay không.

- Có đại nhân vật từ thủ đô đến đây sao? Bố của cậu có nói là ai không? An Chính Bân chợt có chút hứng thú, hắn và bố của Trấn Thành có kết giao nhiều năm, biết rõ người bạn của mình rất cao ngạo, không có khả năng là người bình thường có thể ép hắn chờ ở nơi đó.

- Người này họ Tần. Trấn Thành dùng giọng có chút thần bí nói.

Tuy chỉ là một cái họ nhưng lại làm cho cơ thể An Chính Bân chợt run rẩy, hắn không khỏi thúc giục:

- Nhanh lên, chúng ta đi qua thôi. Nếu như có thể nói chuyện hai câu với Tần nữ sĩ, như vậy lần này chúng ta đến Giang Thị có giá trị rất lớn.

- Anh làm gì vậy?

Bây giờ đang ở trước mặt con cái, có nên trấn tĩnh một chút không? Trần Ái Hoa giữ chặt lấy chồng mình đang định bỏ đi, sau đó khẽ nói.

- Em cần biết rõ đó là Tần nữ sĩ, nếu như chúng ta chậm chân mới là tiếc nuối. An Chính Bân nói đến đây thì lại sợ vợ mình không biết Tần nữ sĩ là ai, thế là không khỏi lớn tiếng nói:

- Chị ấy là doanh nhân nổi tiếng trong nước.

Trần Ái Hoa có chút sững sốt, sau đó nàng run rẩy nói:

- Anh nói đến Tần nữ sĩ kia sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!