Khung cảnh bên ngoài xe là vạn vật điêu linh, gió lạnh khắc nghiệt, thế nhưng bên trong xe lại có làn gió mát làm cho người ta cảm thấy như mùa xuân đến. Bí thư tỉnh ủy Chiết Giang Trương Tề Bảo ngồi trong xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi bên cạnh mình.
Người đàn ông này tuy đã đến tuổi đỉnh phòng thế nhưng nhìn gương mặt căn bản không có chút già lão, ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy tinh thần phấn chấn bừng bừng.
Hắn rất quen thuộc với người đàn ông này, dù sao năm xưa khi công tác ở tỉnh Mật Đông, hắn căn bản được người này đề bạt lên làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Mới đó mà đã nhiều năm trôi qua, trong khoảng thời gian đó vị lãnh đạo năm xưa được mình kết luận là tương lai vô hạn đang dần tiến bước rất mạnh mẽ. Thậm chí chính mình năm xưa chỉ có ý nghĩ về hưu ở cấp phó bộ, thế nhưng bây giờ đã là lãnh đạo đứng đầu một tỉnh.
Thật sự là rất hoài niệm.
Trương Tề Bảo thầm cảm khái rồi nhìn về phía Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, điều này làm cho vẻ mặt của Trương Tề Bảo có chút hoảng hốt, giống như quay về khoảng thời gian năm xưa ở tỉnh Mật Đông.
Năm xưa không phải mình và chủ tịch Vương thường xuống tuyến dưới kiểm tra công tác như thế này sao?
Nhưng thời gian sẽ không thay đổi vì ý nghĩ của bất kỳ người nào, nếu không Trương Tề Bảo tình nguyện để cho thời gian quay trở lại, để mình và lãnh đạo tiếp tục đi kiểm tra công tác ở trong tỉnh Mật Đông.
Nhưng những hoài niệm này nhanh chóng bị Trương Tề Bảo vứt bỏ. Hắn là bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện, còn nhiều công tác cần phải đích thân hắn nắm giữ, thế nên dùng hai chữ bận rộn để miêu tả căn bản là không đủ. Nhưng bây giờ hắn chỉ nghĩ đến một việc:
Sắp xếp tốt sự kiện bí thư Vương đến Chiết Giang kiểm tra công tác. Tuy hắn nhận chức bí thư tỉnh ủy Chiết Giang còn chưa quá lâu, thế nhưng dù sao hắn cũng là bí thư tỉnh ủy Chiết Giang.
Trương Tề Bảo là chư hầu một phương, thế nhưng dù hắn có tư duy nhanh nhạy thế nào cũng không ngờ vào ngày gió lạnh thế này mà Vương Tử Quân lại chạy đến đây. Chuyện này sẽ sinh ra ảnh hưởng thế nào với mình? Trương Tề Bảo căn bản khó thể nào ước định được, nhưng có một điều xác định:
Bí thư Vương lần này đến kiểm tra công tác sẽ làm cho cả ban ngành Chiết Giang phải suy đoán, xem bí thư Vương có động cơ gì.
Đây là vì bí thư Vương nhất thời có hứng đi kiểm tra công tác hay là vì nguyên nhân nào khác? Chẳng lẽ có sự việc và con người nào đó làm kinh động lãnh đạo, thế cho nên lãnh đạo mới thay đổi hành trình?
"Nếu thật sự là như vậy thì sự việc sẽ rất lớn!"
Trương Tề Bảo thầm nghĩ như vậy, hắn không khỏi nhìn về phía vị bí thư thị ủy ngồi cách đó không xa.
Vị bí thư thị ủy kia tuy ngồi nghiêm chỉnh thế nhưng ánh mắt nhìn khắp bốn hướng, tai nghe tám phương. Sau khi dùng dư quang khóe mắt thấy lãnh đạo tỉnh ủy nhìn về phía mình, gương mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm túc, trong lòng càng có vài phần không yên bất an.
Hắn vừa cảm thấy vui vẻ vừa cảm thấy sợ hãi vì bí thư Vương đến thành phố của mình kiểm tra công tác, những năm qua hắn chổng mông cố dùng hết sức để kéo địa phương phát triển, hầu như vận dụng tất cả các thủ đoạn có thể, bây giờ có ai không muốn lãnh đạo thấy được thành tích của mình?
Biết đâu sau khi xuống cơ sở xem xét thì bí thư Vương sẽ cảm thấy vui vẻ, sau đó con đường làm quan của mình sẽ tiến vào xe tốc hành. Dù sao thì trăm nghe không bằng một thấy, dù anh báo cáo ba hoa chích chòe thế nào cũng không thể ấn tượng bằng chính lãnh đạo xuống cơ sở xem xét.
Nhưng bây giờ xã hội đang chuyển hình, có nhiều mâu thuẫn rất lớn, lại rắc rối phức tạp, không chú ý làm cho lãnh đạo thượng cấp thấy được, như vậy anh không phải là người có thành tích chói mắt, ngược lại là hạng người làm việc xấu.
Hơn nữa bây giờ đang thực hành quy chế lấy tín nhiệm, nếu như bí thư Vương bị một đám người đến vây quanh kêu oan, chặn xe tố cáo, như vậy chỉ cần bí thư Vương nhíu mày hoặc có biểu hiện không vui thì mũ quan của mình sẽ bay đi.
Đồng thời bí thư Vương là cán bộ từ cơ sở đi lên, có dễ dàng lừa gạt được sao? Nếu như cố gắng ra vẻ biểu hiện hình thức phát triển mạnh mẽ, trên cơ bản chỉ có thể rước nhục.
Vì vậy trước khi hắn còn chưa biết rõ động cơ của lãnh đạo trong sự kiện này, hắn cho ra nhiệm vụ nghênh đón yêu cầu tất cả quận huyện trong thành phố phải chú trọng. Hắn liên tục mở vài hội nghị khẩn cấp, cho ra nhiều phương án và trình tự tiếp đãi.
Cuối cùng các vị lãnh đạo cho ra một vài phương án, sau đó lại chọn lọc ra một phương án duy nhất với phương châm: Chuẩn bị toàn diện, tích cực ứng phó, ném đá qua sông. Nhưng cũng có một vấn đề cần được đảm bảo:
- Dù thế nào cũng không để xảy ra vấn đề, nhất định phải suy xét đến từng phần chi tiết.
- Dừng xe. Tiếng nói nhàn nhạt vang lên, mọi người nhanh chóng nhìn về phía người phát ra âm thanh.
Không có gì bất ngờ, người nói dừng xe là Vương Tử Quân. Vì trên chiếc xe này chỉ có một mình bí thư Vương có quyền lợi nói ra hai chữ như vậy.
Vương Tử Quân nhìn xe chậm rãi dừng lại, sau đó hắn đứng lên. Trương Tề Bảo cũng đứng lên theo Vương Tử Quân rồi nói:
- Bí thư, chúng ta đây là...
Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Trương Tề Bảo, hắn khoát tay áo nói:
- Tề Bảo, tôi muốn đi xuống thăm thú một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!