Chương 22: Bàn rượu

- Bí thư Vương, sao tôi không nghe thấy tiếng xe của anh?

Chu Ái Quân dùng giọng không đếm xỉa hỏi Vương Tử Quân.

- Ái Quân, món thịt dê này rất hợp khẩu vị với anh, mau nếm thử xem thế nào?

Cừu Gia Thành biết rõ Vương Tử Quân không lái xe đến, thế cho nên tranh thủ chuyển chủ đề.

Chu Ái Quân tất nhiên hiểu ý của Cừu Gia Thành, thế nhưng hắn lại giả vờ như không thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ muốn hỏi cho ra đáp án.

Chu Ái Quân là một vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự có thành tích nổi bật, hắn cũng là một người rất kiêu ngạo. Vương Tử Quân còn trẻ mà đã là cấp chính khoa, dù người này chỉ là một con rối trong ủy ban xã nhưng cấp bậc như vậy cũng làm cho Chu Ái Quân cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm.

- Chủ tịch Triệu vào huyện họp nên lấy xe đi!

Vương Tử Quân đã sớm nhìn rõ tâm tư của Chu Ái Quân, hắn cũng không che giấu mà nói rõ ràng, bộ dạng hời hợt giống như nói chuyện không liên quan đến mình.

"Chủ tịch xã lái xe đi mất rồi?"

Vẻ mặt Cừu Gia Thành khẽ động, giống như nghĩ đến điều gì đó mà không nói ra. Chu Ái Quân thầm khinh thường, thầm nghĩ lời đồn là không sai, tên kia rõ ràng là một kẻ bất lực.

- Ha ha, cậu Vương, người từ xa đến là khách, anh đây tuy đã rời khỏi thôn Hồng Lĩnh nhưng vẫn có thể làm chủ được, hôm nay anh đây mượn hoa hiến phật, hai anh em ta làm một ly!

Cách xưng hô của Chu Ái Quân chợt biến đổi, hắn nói rồi nâng ly rượu về hướng về phía Vương Tử Quân.

Bên ngoài thì người quen có thể xưng anh em, nhưng trong thể chế trừ khi là người cực kỳ quen thuộc, nếu không lúc bình thường sẽ xưng hô chức vụ. Lúc này Chu Ái Quân mở miệng gọi Vương Tử Quân là cậu em, rõ ràng không đúng mực.

- Được, uống một ly.

Vương Tử Quân cũng không nổi giận mà khẽ nâng ly rượu lên cụng với Chu Ái Quân.

- À, rất tốt, có tình cảm sâu đậm thì uống cạn, tình cảm nông thì nhấp môi, chuyện tốt phải thành đôi, hai ta làm thêm ly nữa nhé?

Chu Ái Quân nói bằng giọng đã có thêm vài phần khiêu khích.

Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng, hắn gật đầu nhận lời. Hai người đánh giá nhau không một tiếng động, hai ly rượu lại đặt xuống bàn. Lúc sau Chu Ái Quân tiếp tục nâng ly nói:

- Anh kính cậu một ly, uống!

Vương Tử Quân lên tiếng từ chối:

- Tửu lượng của tôi không tốt, anh cứ tùy ý.

Chu Ái Quân nhìn Vương Tử Quân, vẻ mặt có chút hậm hực, trong miệng lại dùng giọng chanh chua mỉa mai nói:

- Ôi, thiệt thòi cho bí thư Vương là người trong quan trường, chẳng lẽ chưa nghe câu người làm quan có thể một vài xị thì tốt; vài xị thì có thể thương lượng; cả lít thì đảng yên tâm sao? Nếu tửu lượng của bí thư Vương như vậy thì thật sự không được.

Chưa tính tình huống chu Ái Quân tự xem mình là nhân vật tính trong bàn tiệc, bây giờ nói ra những lời như vậy thật sự có hơi quá.

Cừu Gia Thành nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của Vương Tử Quân, làn môi hơi mỏng phát ra âm thanh du dương trầm bổng, lời nói có khí phách, vung tay nhấc chân biểu hiện sự chín chắn, dù Chu Ái Quân có nói thế nào cũng chỉ cười nhạt, không đáp lại. Hắn cảm thấy lúc này mình như ngồi trên lưỡi đao vậy.

Bí thư Vương tuyệt đối không phải là loại người lương thiện gì, đối phương có thể nén giận với Chu Ái Quân, có lẽ không muốn gây chuyện, nhưng điều này không đại biểu là hắn không quan tâm.

Hắn nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân ra tay sắc bén vào cuộc họp điểm danh nhân viên vào buổi sáng, cảm thấy đứng ngồi không yên.

- Cậu em, có biết đây là thứ gì không?

Chu Ái Quân nói rồi lấy ra một chiếc máy nhắn tin khoe khoang với Vương Tử Quân.

Đừng nói là máy nhắn tin thời cổ đại thế này, dù là điện thoại cao cấp thế nào thì Vương Tử Quân cũng từng thấy qua, nhưng niên đại bây giờ, một người có một chiếc máy nhắn tin thế này cũng là khó lường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!