Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Sau khi cầm lại được phim và ảnh, Hàn Kỳ liền từ chức hội trưởng hội học sinh, mặc dù không còn bị bọn họ uy hiếp nhưng thật sự Hàn Kỳ không thể làm việc chung với bọn họ được.
Trải qua vài ngày yên ổn, hôm ấy lúc tan học, Hàn Kỳ gặp Trương Dương tại cổng trường. Đang phân vân không biết nên giả bộ không nhìn thấy hay là đi qua chào một câu thì Trương Dương đã chạy đến trước mặt Hàn Kỳ.
" Học trưởng~ thật lâu không gặp rồi a~" Trương Dương tươi cười chào hỏi.
" Đúng … đúng vậy." Hàn Kỳ cũng miễn cưỡng cười đáp lại.
" Học trưởng, ngươi thật đúng là vô tình…. Mấy ngày nay ta vẫn nghĩ ngươi sẽ chủ động đến tìm ta." Trương Dương ra vẻ bị tổn thương nói.
"??? " Trong nhất thời Hàn Kỳ không biết nên nói thế nào mới đúng. Tìm hắn??? Sao mình lại muốn đi tìm hắn?
" Ta cũng đã "thân mật" với hội trưởng rồi, chẳng lẽ hội trưởng không có cảm giác gì với ta sao?"
" Ngươi … ngươi đang nói cái gì …
"Cảm giác? Mình đối với Trương Dương không có chút cảm giác nào sao? Không phải … Lần đầu tiên cùng Trương Dương ân ái … Tại phòng học lúc tan học, Trương Dương ôn nhu lấy ra uế vật của phó hội trưởng trong cơ thể mình …. Tại phòng làm việc hội học sinh, Trương Dương ngăn cảm phó hội trưởng đang ngược đãi tàn nhẫn với mình …. Rồi lại đem mình về nhà chăm sóc…. Tất cả những điều này, nếu nói không có cảm giác thì vốn là lừa người, nhưng là … nhưng là mình…" Học trưởng …. ta muốn nói gì không lẽ ngươi không biết?" Trương Dương vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Hàn kỳ như thể nhìn thấu được nội tâm của hắn.
" Ta … ta không biết ngươi đang nói cái gì … " Tránh né ánh mắt của Trương Dương, Hàn Kỳ cúi đầu nói ra lời trái với lương tâm.
" ôi … Học trưởng ngươi …."
Trương Dương thở dài một tiếng, muốn nói cái gì nhưng lại bị Hàn Kỳ cắt đứt.
" Ngươi đừng nói! Ta phải đi rồi! Gặp lại sau!" Không làm cho Trương Dương nói hết lời, Hàn Kỳ xoay người bỏ chạy.
Nói giỡn …. hắn nhất định đang nói giỡn … Thân thể dơ bẩn như thế này …. hắn làm sao mà thích được?
Hàn Kỳ dựa vào thân cây ven đường thở hồng hộc, nước mắt từng giọt theo gương mặt chảy xuống, nhớ tới chính mình trải qua bao việc, Hàn Kỳ càng cảm thấy tủi thân, nước mắt không ngừng tuôn ra, cuối cùng Hàn Kỳ oa oa khóc nức nở.
Ngày hôm sau tan học, Hàn Kỳ lại gặp Trương Dương ở cổng trường.
" Học trưởng!" Đang định giả bộ không nhìn thấy rồi lặng lẽ bỏ chạy lại bị Trương Dương gọi lại, bất đắc dĩ Hàn Kỳ đành đứng yên tại chỗ. Trương Dương đi tới trước mặt Hàn Kỳ, nhìn thấy hốc mắt Hàn Kỳ có chút sưng lên.
"Học trưởng, ngươi đã khóc? Bởi vì ta sao?"
" Không …" Hàn Kỳ vội phủ nhận.
" Học trưởng, có một số việc ta muốn nói với ngươi, được không?" Trương Dương nói vô cùng nghiêm túc.
" Cái … chuyện gì?"
" Học trưởng, ta nhận được học bổng của trường đại học XX, sắp tới cũng sẽ đến thành phố khác để học rồi, hơn nữa công ty của nhà ta ở đấy cũng có cơ sở, sau khi tốt nghiệp ta có thể vừa học vừa quản lý cơ sở đó, trong khoảng thời gian ngắn chắc cũng không quay về đây."
" Vậy … như vậy tốt quá rồi…."
Hắn muốn từ biệt mình sao? Hắn … phải rời mình rồi…
" Học trưởng … Nếu như ngươi muốn, ta sẽ mang ngươi đi cùng, ta sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này, đến một thành phố khác cùng nhau bắt đầu lại lần nữa, tất cả mọi chuyện trước kia cũng quên hết." Trương Dương nhìn Hàn Kỳ, ánh mắt đầy tình cảm.
" Ngươi nói cái gì?"
Nghe lầm rồi sao? Chắc nghe lầm rồi, mang mình đi …. Đôi mắt Hàn Kỳ đã bắt đầu đỏ lên, một tầng hơi nước xuất hiện.
" Học trưởng, ta muốn mang ngươi đi, ta muốn sống cùng ngươi. Ngươi nghe rõ rồi chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!