Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
" Ân …" Chậm rãi mở mắt, xung quanh hoàn toàn lạ lẫm, đây là đâu?
" Học trưởng, ngươi tỉnh dậy rồi hả?"
Ai … giọng nói có chút quen thuộc này … là ai? Hàn Kỳ nhẹ nhàng nhìn về phía phát ra âm thanh. Trương Dương … là hắn … hắn muốn làm gì? Ta đang ở đâu đây?
" A … " Hàn Kỳ muốn ngồi dậy nhưng hạ thể đau đớn ngăn trở hắn.
" Học trưởng~, nơi này của ngươi bị thương, không thể động đậy a~ " Trương Dương cầm một cốc nước mang tới trước giường. " Muốn uống nước không? Học trưởng~ "
" Đây là …ở đâu?"
" Ta đang hỏi ngươi có muốn uống nước không? Học trưởng~ "
" Nói cho ta biết trước … đây là đâu?"
" Học trưởng, ngươi đúng là không biết nghe lời gì cả~ " Trương Dương uống một ít nước trong cốc, sau đó cúi xuống hướng đôi môi Hàn Kỳ, đem nước chảy vào trong miệng Hàn Kỳ, đương nhiên, cùng nước đi vào còn có đầu lưỡi của Trương Dương. Trương Dương bắt đầu kịch liệt hôn Hàn Kỳ, cuốn lấy đầu lưỡi, mãi đến khi Hàn Kỳ sắp không thở nổi mới buông ra.
" Hộc hộc …. Ngươi … ngươi muốn … làm cái gì …?" Hàn Kỳ vừa thở hồng hộc vừa hỏi.
" Yên tâm đi học trưởng~, bây giờ ta sẽ không làm gì với ngươi hết, cho dù muốn làm cũng phải chờ vết thương của ngươi đỡ hơn đã."
" Đây là ở đâu?"
" Đương nhiên là nhà ta rồi, nếu không ngươi nghĩ có thể là nơi nào?"
" Ta như thế nào …"
" Ngươi như thế nào ở nhà của ta đúng không? À … bởi vì nhìn thấy ngươi bị té xỉu trong phòng làm việc hội học sinh cho nên ta liền đem ngươi mang về đây."
" Cảm ơn … cảm ơn … " Nhớ lại lúc bị bọn họ chà đạp hành hạ ở phòng làm việc, Hàn Kỳ không khỏi run rẩy. Vậy là Trương Dương đã cứu mình sao?
" Ha ha, học trưởng không cần khách khí như vậy a~ " Trương Dương vừa cười vừa trộm hôn Hàn Kỳ một cái.
Hàn Kỳ ở nhà Trương Dương nghỉ ngơi hai ngày, quả thật trong hai ngày này Trương Dương cũng không làm gì đối với Hàn Kỳ, trừ ra thi thoảng hôn Hàn Kỳ đến suýt bất tỉnh, còn lại cũng rất đứng đắn.
Đến khi thân thể không còn quá đau đớn, Hàn Kỳ liền rời khỏi nhà Trương Dương, thở dài một hơi, coi như lại một cửa ải đã qua an toàn.
Ngày thứ năm lại tới, Hàn Kỳ không biết nên đối mặt như thế nào, nhớ lại lần trước bị đối xử như vậy, Hàn Kỳ cả người phát run, nhưng nếu không đi, sợ rằng phim ảnh sẽ bị phát tán, vì thế Hàn Kỳ chỉ có thể cố gắng mà đi.
Nhưng thật không ngờ, trong phòng làm việc cũng không có nhiều người chờ hắn như lần trước, chỉ có một mình phó hội trưởng, Hàn Kỳ nhìn hắn không dám nói cũng không dám lại gần.
" Hàn hội trưởng, chuyện trước kia là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi, đây là phim và ảnh gốc, xin ngươi tha thứ cho chúng ta." Phó hội trưởng cúi đầu nói một hơi làm cho Hàn Kỳ kinh hãi không thôi, sau đó liền rời khỏi phòng làm việc của Hàn Kỳ. Lúc hắn đi lướt qua, dường như Hàn Kỳ nhìn thấy trên trán hắn có dán miếng băng gạc, trên mặt cũng có những vết bầm tím, nhưng do phó hội trưởng cúi đầu nên Hàn Kỳ cũng không dám chắc.
Mặc dù không dám tin tưởng phó hội trưởng lắm nhưng xem những thứ đặt trên bàn, quả thật vốn là phim và ảnh của hắn. Hàn Kỳ cầm cái bật lửa liền thiêu huỷ hết những thứ này. Thiêu huỷ rồi … toàn bộ không còn …. cũng … không bao giờ bị uy hiếp nữa rồi … Hàn Kỳ sung sướng rơi nước mắt, tất cả uỷ khuất oan ức cũng phát tiết hết ra ngoài.
Hàng lang bên ngoài phòng làm việc hội học sinh.
" Phó hội trưởng~, chuyện ta nói ngươi làm tốt rồi chứ?"
" Làm … làm tốt rồi … ngươi … "
" Ân~ thật sự biết nghe lời a~, ta thích nhất con chó biết nghe lời đấy. Nhớ kỹ, sau này, vĩnh viễn ngươi không được phép tổn thương hắn, nếu không ….. sẽ không dễ dàng như lần này rồi, hiểu không?"
" Hiểu … hiểu.. " Phó hội trưởng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vết bầm tím, trên trán còn bị dán một miếng băng gạc, cánh tay phải bị bó bột, chân trái đang run lẩy bẩy xem ra cũng đang bị thương. Những người từng thượng qua Hàn Kỳ đều không ai may mắn thoát khỏi được Trương Dương chiêu đãi. Đáng lẽ phó hội trưởng phải nằm viện nửa tháng nhưng lại bị ép đến trường xin lỗi và trả lại mọi thứ cho Hàn Kỳ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!