Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Buổi tối, Hàn Kỳ đang định đi nghỉ thì chuông điện thoại reo lên, không ngờ lại là của phó hội trưởng.
" Này …"
" Hàn Kỳ, ngươi có ngoan ngoãn nghe lời không đó?" Giọng nói chất vấn vang lên từ đầu bên kia.
" Ân … có … có …"
" Ha ha, ngươi thật đúng là một con chó biết nghe lời a. Ta sẽ nói cho ngươi một ít chuyện thú vị… coi như là phần thưởng " Phó hội trưởng cười cười một cách âm hiểm.
" Chuyện gì …?"
" Ngươi biết tại sao mọi người chán ghét ngươi thế này không?"
" Không biết … "
" Bởi vì ngươi luôn lấy nhược điểm của người khác ra để uy hiếp, không những thế còn thường xuyên mách lẻo với thầy cô."
" Nhưng … nhưng ta đâu có làm những chuyện này."
Hàn Kỳ kích động phản bác.
"Đương nhiên ngươi không làm, tất cả đều là do ta mượn tên ngươi mà, để mọi người chán ghét ngươi, hận ngươi. Ta luôn giả bộ vâng vâng dạ dạ nghe lời ngươi, nhưng sau đó sẽ giá hoạ lên đầu ngươi, lúc đó mọi người sẽ không hoài nghi ta. Một khi oán hận tích luỹ đến một mức nhất định, chỉ cần có người dẫn đầu phản kháng, đến lúc đó, cho dù ngươi còn là hội trưởng, nhưng thực quyền tất nhiện sẽ thuộc về ta rồi."
" Cái … cái gì?"
Ngươi… tại sao ngươi lại làm chuyện này?"
"Tại sao? Năng lực của ta không kém ngươi, tất cả mọi phương diện cũng không thua ngươi, dựa vào cái gì ngươi có thể làm hội trưởng mà ta chỉ được làm phó hội trưởng? Chẳng qua là do ngươi có quan hệ tốt hơn ta một chút thôi, nếu vậy ta sẽ huỷ diệt danh tiếng của ngươi. Dù sao ta cũng muốn cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi luôn không quan tâm để ý đến ta mới làm cho ta có thể hành động thuận lợi như vậy, hừ."
" Ngươi … ta … ta sẽ đem sự thật nói cho mọi người, ta sẽ vạch trần ngươi." Hàn Kỳ tức giận gào to.
" Vạch trần ta? Hừ, ngươi nói giỡn sao, cũng đã 2 năm rồi, trong tâm lý mọi người, ngươi là tên mách lẻo, không phải chỉ vài câu nói của ngươi mà thay đổi được đâu? Ngươi nghĩ mọi người có thể tin ngươi sao? Vô dụng thôi, ngươi chấp nhận sự thật đi."
" … "
"Hừ! Không nói nên lời à? Ha ha, nói cho ngươi biết, ai chọc đến ta thì phải nhận kết quả này. Còn 1 năm nữa, ngươi cố gắng hưởng thụ nốt đi nhé!" Crụp một tiếng, phó hội trưởng đã cúp máy điện thoại.
Hàn Kỳ sững sờ đứng yên, thật sự hắn không biết phải làm gì bây giờ, chỉ vì mình là hội trưởng mà bị trả thù như thế …. Thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đến nỗi Hàn Kỳ không biết nên đối mặt thế nào.
Ngày hôm sau là thứ năm, vốn là ngày tổ chức hội nghị hội học sinh, từ sớm đã có một đám người chờ sẵn ở phòng làm việc hội học sinh, bọn họ đang đợi Hàn Kỳ, chờ thao hắn.
Có người vốn là lần nào cũng đến, có người thì mới lần đầu, bọn họ không hận Hàn Kỳ, chỉ là muốn nếm thử tư vị cùng nam nhân thôi, bây giờ đã không còn là hận hay trả thù vấn đề rồi, bọn họ chỉ đem Hàn Kỳ làm gái điếm, là một công cụ có thể tuỳ phát tiết dục vọng.
Hàn Kỳ đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy có vài người bên trong rồi, hắn nhìn bọn họ, hắn biết, bọn họ tới để thượng hắn…
" Có chuyện ta muốn nói cho các ngươi…" Hàn Kỳ quyết định đem sự thật nói cho bọn họ, chỉ cần bọn họ biết sự thật thì sẽ không hận mình, cũng không cường bạo mình rồi.
" Ồ? Hôm nay hội trưởng có gì dạy bảo hả? "
" Trước kia các ngươi đã hiểu lầm, ta chưa từng làm chuyện này, tất cả đều là phó hội trưởng làm, là hắn đổ tội cho ta."
Hàn Kỳ cố lấy dũng khí nói ra sự thật.
"…… "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!