Chương 9: (Vô Đề)

BÍ MẬT

- CHƯƠNG 9

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Kết giới trước cổng chùa vô cùng vững chắc, Cố Thụ Ca dùng hồn thể đâm vào rất nhiều lần mà vẫn không cảm giác được nó có chút nào suy suyển. Cô không xông vào được, đành chuyển sang dùng kỹ năng vừa mới học, bay lên nóc nhà, định trực tiếp leo tường.

Nhưng đến khi bay lên không rồi cô mới thấy phía trên ngôi chùa có một chữ Vạn () rất lớn, sáng ánh vàng nhạt, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện. Vừa bay đến đó, một đoạn Kinh Già Lam tiếng Phạn lập tức rót vào tai, ngăn cô tiếp tục tiến về phía trước.

Dù là kết giới hay tiếng Phạn thì đều rất ôn hòa, chỉ ngăn cản cô đến gần chứ không hề gây thương tổn.

Cố Thụ Ca bị chắn bên ngoài, càng lúc càng hốt hoảng. Cái kiểu hốt hoảng này rất kì quái. Tuy cô không vào được nhưng Thẩm Quyến xong việc là sẽ ra ngay, cô chỉ cần đợi ở đây là được, cớ gì phải sốt ruột như vậy?

Cố Thụ Ca vừa mới ngẫm nghĩ trong phút chốc, đầu óc đã trở nên hỗn loạn. Như con diều đang thả bay giữa không trung đột nhiên bị cứa đứt dây, suy nghĩ của cô cũng bất thình lình mất khống chế. Những tà niệm âm u nối tiếp nhau thoát ra.

Cô nảy sinh một ý niệm, có lẽ Thẩm Quyến vào chùa không phải vì muốn gặp cô mà là muốn tìm cao nhân đuổi cô đi.

Dù gì cô cũng là quỷ.

Mà đã là quỷ thì ai chẳng sợ?!

"Mày chờ ở đây làm gì? Nên chạy mau mới phải. Thẩm Quyến đang mời cao nhân đến thu phục mày, tốt nhất là đánh cho mày hồn phi phách tán, không bao giờ đeo bám chị ta nữa!"

Cô loáng thoáng nghe được một giọng trầm thấp, mỗi chữ nói ra lại vang vọng một lần. Thái dương cô đau chói nhưng vẫn lên tiếng phản bác theo bản năng:

"Tôi không có đeo bám chị!" Cô thậm chí còn trốn đi thật xa. Cô mới không có đeo bám Thẩm Quyến.

"Bây giờ không đeo, ai biết sau này có hay không. Dù gì Cố Dịch An cũng chết rồi."

Đầu Cố Thụ Ca đau như muốn vỡ. Cô đáp xuống đất, ôm đầu, lẩm bẩm nói:

"Tôi cũng chết rồi đấy thôi." Nhưng ác niệm kia vẫn không ngừng lan tràn.

Hồn phách cô còn đây, vẫn còn làm được chuyện gì đó. Anh trai chết rồi, cô chiếm hữu Thẩm Quyến là lẽ đương nhiên, ai bảo cô thích chị cơ chứ? Phần trắng trong mắt Cố Thụ Ca dần giăng đầy tơ máu, như oán linh đã bắt đầu nhập ma.

"Mày là bị Thẩm Quyến hại chết."

Ác niệm lại nói, giọng vang như sấm khiến Cố Thụ Ca giật mình, tiếp sau đó lại là cơn đau đầu ngày càng kịch liệt. Cô hoảng sợ phản bác:

"Không phải, tôi bị người ta mưu sát."

"Đúng rồi! Chị ta chính là kẻ mưu sát mày đó. Ngoại trừ chị ta ra thì còn ai nữa? Ả phiền mày lắm rồi! Mày còn sống ả cũng không thích, giết mày còn chưa đủ, ả còn muốn tìm hòa thượng đánh cho mày hồn phi phách tán nữa kìa!"

Hai chữ không thích như hóa thành những con sâu trắng hếu, ồ ạt chui vào đầu óc Cố Thụ Ca mà ngọ nguậy, mà vặn vẹo khắp người. Lửa giận cô bốc lên hừng hực, vân máu trong mắt lại càng đỏ ngầu trông mà sợ hãi. Oán khí tựa làn sương đen ồ ạt bốc ra khỏi cơ thể.

Trong chùa.

Hòa thượng trầm tư thật lâu, cuối cùng thở dài rồi nói: "Người chết như đèn tắt, nghĩa là mọi chuyện trên đời đều không thể nghịch chuyển. Vong hồn ở lại nhân gian vốn chính là chuyện trái với mệnh trời.

Phật môn chú ý thuận theo tự nhiên, gặp quỷ hồn chỉ có độ hóa, nếu khiến nó hiện hình thì hậu quả ắt sẽ khó lường. Tôi học nghệ không tinh, không giúp được cô.

"Ông ta không chịu làm. Thẩm Quyến im lặng, lại lấy từ trong túi ra thêm một tờ chi phiếu, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt hòa thượng. Hòa thượng nhìn con số trước mắt, rõ ràng đã lung lay. Nhưng ông ta ngẫm nghĩ rồi vẫn quyết lòng lắc đầu:"Không giúp được, không giúp được.

"Nói đoạn, ông ta đứng dậy, bước vào phòng trong, lát sau cầm một quyển sách trở ra. Hòa thượng đưa sách cho Thẩm Quyến:"Đây là quyển sách Kính Vân sư huynh từng nghiên cứu, có lẽ sẽ giúp được, cô có thể lấy về thử xem. Nhưng thuật chiêu hồn hiện hình là tà thuật. Tôi khuyên cô nên suy nghĩ cho thật kĩ rồi hẵng làm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!