Chương 50: (Vô Đề)

BÍ MẬT

- CHƯƠNG 50

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Gấp... Gấp vậy sao? Cách lần dùng máu trước còn chưa đến một tuần.

Cố Thụ Ca muốn hoãn thêm vài hôm nữa. Cô định sẽ viết chữ vào lòng bàn tay Thẩm Quyến, nhưng tay chị lại đan lấy nhau đặt trên đùi, tư thế này không thích hợp để viết.

Vì thế, Cố Thụ Ca đứng dậy, chuẩn bị đi lấy máy tính bảng đặt trên bàn trà.

"Lần trước lấy máu không nhiều lắm, không có ảnh hưởng gì đến chị." Thẩm Quyến nói.

Cố Thụ Ca dừng một chút, vẫn cảm thấy không ổn. Suy cho cùng thì tình trạng thân thể con người không phải lúc nào cũng được phản ánh chính xác. Tự mình cảm thấy khỏe mạnh chưa hẳn đã thật sự khỏe mạnh.

Cô lại tiến lên trước, muốn đi đến máy tính bảng viết ra ý kiến của bản thân.

"Chị hỏi bác sĩ Mộc rồi. Ông cũng cho rằng không có vấn đề." Thẩm Quyến lại nói.

Cố Thụ Ca kinh ngạc, muốn thắc mắc chị hỏi lúc nào, sao cô lại không biết.

"Lúc sáng, sau khi em xuống lầu, chị ở lại phòng em nói chuyện điện thoại với bác sĩ Mộc một chút." Như đọc được suy nghĩ của Cố Thụ Ca, Thẩm Quyến vẫy vẫy tay, Lại đây.

Cố Thụ Ca chần chờ nhìn chiếc máy tính bảng đặt cách đó không xa. Cô không có giấy bút, không có máy tính, nếu Thẩm Quyến không đưa tay, vậy cô không cách nào viết chữ, cũng chẳng thể biểu đạt được ý kiến của bản thân. Điều đó khiến cô cảm thấy rất thiếu cảm giác an toàn.

Vậy nhưng Cố Thụ Ca do dự một lúc, cuối cùng vẫn về bên cạnh Thẩm Quyến.

"Chờ thêm mấy ngày nữa được không chị?" Cô đứng trước người Thẩm Quyến, thấp giọng nói.

Cố Thụ Ca đứng, cao hơn Thẩm Quyến đang ngồi rất nhiều. Thẩm Quyến ngẩng mặt nhìn lên theo bản năng, nhưng vẫn chỉ thấy được một khoảng hư không. Cô vươn tay, Cố Thụ Ca cũng phối hợp mà áp tay mình lên đó.

Bàn tay của tiểu quỷ nửa trong suốt, hơi phiếm màu xám tro, áp lên chập vào tay Thẩm Quyến, nhưng ngón trỏ vẫn dừng ngay giữa lòng bàn tay chị.

Một điểm tiếp xúc ấy có cảm giác lành lạnh, tựa khoảnh khắc mở cửa tủ lạnh vào ngày hè. Thẩm Quyến lại mơ hồ cảm nhận được nơi hai lòng bàn tay áp vào nhau cũng có một chút cảm giác, rất mỏng manh, nhưng cô tin đó không phải ảo giác sinh ra do cô quá mức hy vọng Tiểu Ca có được thực thể.

Nhất định là sau khi dùng máu, hồn thể của Tiểu Ca mỗi ngày đều thay đổi, càng lúc càng ổn định hơn.

Đột nhiên chị chỉ nhìn bàn tay hai người giao nhau mà im lặng, Cố Thụ Ca không biết chị đang nghĩ gì, thoáng bất an giật giật bàn tay. Có điều Thẩm Quyến không nói, cô lại không dám hoàn toàn rụt về.

Vì thế, Thẩm Quyến cảm giác được đầu ngón tay Cố Thụ Ca hơi lùi một chút, lại dừng.

"Bác sĩ Mộc nói không sao thì chắc chắn là không sao. Y đức của ông ấy, chúng ta đều tin được." Thẩm Quyến ngẩng đầu, nhìn vào nơi là mắt Cố Thụ Ca,

"Em không muốn để chị thấy em sao? Chị muốn nghe chính miệng em nói thích chị, muốn..."

Muốn đã rất nhiều năm.

Từ ngày đêm khao khát, đến không dám mơ mộng viển vông, lại đến giờ đây một lần nữa dấy lên hy vọng.

Thẩm Quyến hơi cúi đầu. Chung quy cô vẫn còn chút ngượng ngùng.

Cố Thụ Ca không nói ra được lời phản đối.

Em thích chị. Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, còn nhấn mạnh thêm một lần:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!