Chương 18: (Vô Đề)

BÍ MẬT

- CHƯƠNG 18

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Tiếng gõ cửa vang lên. Cố Thụ Ca thở phì phò ngậm miệng. Thẩm Quyến ứng tiếng: Vào đi.

Cửa phòng sách bị đẩy ra, là một người giúp việc. Cô ta bước vào, nói một câu:

"Cô Thẩm, bữa tối đã chuẩn bị xong, nếu cô không sai bảo gì nữa vậy chúng tôi tan làm nhé."

Được. Thẩm Quyến đáp.

Người giúp việc nghe vậy liền lui ra ngoài. Mãi đến khi khép cửa lại rồi, cô mới đột nhiên phát hiện cảnh tượng trong phòng sách có hơi quái lạ.

Rõ ràng bên trong chỉ có một mình cô Thẩm nhưng sau bàn làm việc lại có hai cái ghế, hơn nữa cô Thẩm còn ngồi ở ghế phụ cạnh bên, để trống ghế chính, dường như trên đó có ai ngồi, hai người đang nói chuyện. Cô giúp việc bị cái suy nghĩ ấy của mình dọa sợ đến mức sởn tóc gáy, vội giũ nó ra khỏi đầu.

Người giúp việc ấy đã làm ở nhà bọn họ mười mấy năm. Cố Thụ Ca có ấn tượng với cô ta, nhưng không phải quá quen thuộc. Giúp việc nhà họ đều là bảy giờ sáng đến, năm giờ chiều đi, quay về chỗ do nhà họ Cố cung cấp, cũng không ở lại, cho nên giữa chủ nhà và giúp việc cũng không xem như quá thân thiết.

Cửa vừa đóng, Cố Thụ Ca liền quay lại nhìn Thẩm Quyến, nghiêm túc nhấn mạnh lần nữa:

"Không thể thử phương pháp nhập vào người."

Nhưng Thẩm Quyến đã bắt đầu làm việc.

Lải nhải suốt nửa ngày, chị cũng không có bất kì phản ứng gì, Cố Thụ Ca đành phải thôi. Nhưng cô đã âm thầm quyết định, nếu Thẩm Quyến thật sự muốn nếm thử, cô tuyệt đối sẽ không phối hợp.

Thẩm Quyến gõ được mấy hàng chữ trên bàn phím lại tạm dừng một chút, sau đó lấy từ ngăn kéo ra chiếc máy tính bảng, chọn một quyển sách nói, ấn tự động đọc rồi đặt máy lên bàn, trước mặt Cố Thụ Ca. Phòng sách lập tức văng vẳng một giọng nam đọc tiểu thuyết rất vần điệu.

Cố Thụ Ca nhắm mắt lại nghe trong khi Thẩm Quyến vẫn tiếp tục công việc trong tay, không hề bị ảnh hưởng.

Cứ như vậy suốt ba tiếng đồng hồ, Thẩm Quyến mới dừng lại. Cô nói:

"Chị đi ăn cơm, em tiếp tục nghe sách đi. Khi nào xong chị đến gọi em."

Nói xong, cô vẫn chưa đi ngay, như đang đợi Cố Thụ Ca trả lời. Lát sau, Thẩm Quyến lại cười dặn dò thêm một câu: Phải nghe lời.

Có lẽ chính là vì câu phải nghe lời này.

Bản chất con người luôn có một chút tâm lý phản nghịch. Chuyện càng cấm thì lại càng muốn đi làm. Thẩm Quyến vừa đi, Cố Thụ Ca đã cảm thấy bồn chồn ngồi không yên, ngay cả quyển sách nói đang nghe dở cũng không thu hút được cô nữa.

Vì thế cô đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, muốn kề mặt vào lớp kính xem tuyết bên ngoài đã ngừng rơi chưa. Kết quả kề sát quá, đầu trực tiếp xuyên qua cửa sổ, chìa ra màn đêm bên ngoài.

Tuyết đã ngừng, nhưng gió còn rất mạnh, có thể nghe được tiếng gió rít khi lùa qua sân vườn. Chỉ là gió có lớn tới độ nào đi chăng nữa cũng không thể ảnh hưởng đến Cố Thụ Ca. Cô đứng ngắm sân vườn đêm đông trong chốc lát rồi lại rụt đầu về.

Nhàm chán lượn lờ trong phòng một chốc, cuối cùng cô quyết định cãi lời Thẩm Quyến, tự đi ra ngoài thay vì ở lại chờ chị đến gọi.

Thẩm Quyến đang dùng bữa tối ở phòng ăn.

Đồ ăn được nấu chín từ ba tiếng trước, đã sớm lạnh. Cô hâm lại một chút, nên là hiện tại, những đĩa thức ăn đều đang bốc khói nóng hổi. Cô chỉ vừa mới ngồi xuống, cơm trong chén vẫn còn đầy, chưa ăn được mấy đũa.

Cố Thụ Ca ngồi đối diện, tay nâng má, lẳng lặng ngắm nhìn.

Bộ dáng Thẩm Quyến khi ăn cơm rất đẹp. Không chậm nhưng cũng không phải ngấu nghiến, mà là một loại tốc độ hết sức thong thả, tự nhiên. Chị dù làm chuyện gì cũng khiến người ta cảm thấy rất có trật tự. Ngay cả những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống cũng không ngoại lệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!