Ariel dùng bữa xong, đặt con dao cắt thịt xuống, sau đó lấy khăn lau miệng.
Tiếng ồ trầm trồ của mấy vị khách ngồi xung quanh. Có người còn tự hỏi sao người thì nhỏ, bụng thì bé mà ăn dữ vậy làm hắn tò mò. Là người nào dám chơi trò thử thách ăn 15 ký mì này vậy.
Một tiếng rầm do bát mì va chạm mạnh với bàn vang lên, ngay sau đó là tiếng gầm của tên đàn ông thô kệch: "Khốn kiếp!"
Chỉ là một gã đàn ông thô kệch thôi mà, nhìn sơ qua hắn cũng đâu có bé, cao tận 2m chứ vừa gì. Người khổng lồ như thế nên dám chơi thử thách là chuyện bình thường mà. Ariel ghét bỏ, cảm thấy những vị khách xung quanh mắt có vấn đề rồi. Ariel nâng tách trà lên, nhẹ nhàng thưởng thức từng ngụm trà thơm ngon mà phục vụ tai thỏ mới mang ra.
"Ha ha, làm thêm một bát nữa đi."
Ariel nhíu mày. Giọng nói này quen quá, chẳng phải mấy chục phút trước mới gặp nhau sao?
Phục vụ tai thỏ lại mang thêm một bát mì lớn khác đến trước mặt Lance. Cậu nhếch môi cười khiêu khích gã đối thủ: "Ngươi sắp thua rồi."
"Ngươi là thằng chó nào mà tới đây phá tao vậy?" Dĩ nhiên là gã không chấp nhận được mình lại sắp thua một kẻ xa lạ, nhỏ xíu như nấm lùn này.
Rõ ràng là hắn sắp ăn xong 15 ký mì rồi, nào ngờ một thằng nhãi nhép ở đâu nhảy ra thách thức gã, khiêu khích gã, còn nói rằng nếu gã thắng cậu sẽ trả luôn phần ăn của gã. Trong lúc nóng máu gã đã đồng ý chấp nhận lời khiêu chiến này.
Có ai ngờ nấm lùn này lại sở hữu dạ dày không đáy đâu chứ!
Gã sắp không xong rồi!
Dĩ nhiên Ariel cũng nhận ra gã này sắp nôn tới nơi rồi, khó mà ăn thêm được nữa. Bù lại nấm lùn mặc áo crop top khoe cơ bụng kia vẫn còn hăng say ăn lắm. Ariel tự hỏi quý ngài nấm lùn bụng nhỏ vậy mà có dạ dày không đáy. Diệu kỳ thật!
"Ngươi ăn không nổi nữa thì từ bỏ đi." Cậu vừa xé gà vừa khiêu khích đối phương.
Tên kia cũng không chịu thua, cố ăn thêm một bát mì nữa.
Hai người bất đồng về ngoại hình đang thách thức nhau khiến cho những vị khách xung quanh hào hứng lén lút đặc cược xem người nào sẽ chiến thắng. Tuy Lance nhỏ con, ăn nhiều, nhưng biết đâu sẽ mau no hơn người to con thì sao, vì thế đa phần họ đặt cược cho người còn lại.
Trong khi đó, ở phía Flynn lại không được thuận lợi lắm. Flynn hỏi thăm nhiều người xem có nơi nào đóng thuyền hay không. Cũng có vài ba chỗ nhưng khi thấy Flynn đòi họ đóng một con tàu giống tàu hải tặc mà Lance chỉ trước đó thì họ đã từ chối.
Flynn thở dài, hải tặc cũng là con người mà, sao kỳ thị nhau quá vậy. Với cả hiện giờ họ có phải là hải tặc đâu, chỉ là dừng lại mối quan hệ chủ nợ với con nợ cùng ra khơi thôi.
Lại thêm một người nữa từ chối đóng tàu, lúc này Flynn mới thấm thía câu có tiền cũng không làm gì được, cậu ta mệt mỏi, nằm dài trên cano của mình. Cậu ta không để ý đằng phía xa có một chiếc cano nhỏ đang mon men lại gần phía mình.
"Anh… anh ơi…"
Đột nhiên đằng sau có giọng nói non nớt vang lên làm Flynn giật mình hét một tiếng. Bị tiếng hét của Flynn tác động, cậu nhóc gọi tên Flynn cũng hét toáng theo. Flynn cáu kỉnh: "Mắc cái gì nhóc hét lên vậy?"
"Tại anh hét trước chứ bộ!" Cậu nhóc cũng trả lời lại một cách cáu kỉnh.
Flynn nhận ra mình là người đầu tiên, chớp mắt vài cái rồi cười lấy lòng: "Ủa vậy hả? Ha ha, cho anh xin lỗi nha. Mà em cần gì? Lạc đường nên hỏi đường hả? Xin lỗi nha, anh đây cũng mới tới chỗ này nên không biết đường để chỉ đâu."
"Không phải! Ai thèm anh chỉ đường chứ? Anh có biết em là thổ địa của vùng này không hả?" Thằng nhóc đáp lại.
Flynn cười vô tri, đáp lời: "Ủa vậy hả? Ha ha."
Cậu nhóc mếu máo, cố gắng hít một hơi thật sâu để cố gắng không bùng nổ mắng ông anh vô tri này: "Anh đang tìm thợ đóng tàu đúng không?"
"Đúng vậy!" Flynn gật đầu đáp.
"Anh trai em đóng tàu được đó!" Cậu nhóc thấy Flynn gật đầu chắc nịch liền hào hứng trả lời, cả mặt như bừng sáng giống mặt trời nhỏ.
Flynn cũng mừng rỡ, cảm thấy mặt trời trên cao cũng không chói chang cho lắm.
Về phía Lance, ăn thêm bát mì này nữa là cậu đã ăn hết 15 ký mì rồi. Những người xung quanh trầm trồ không ngừng. Ngay cả Ariel cũng hứng thú, cứ nhìn chằm chằm cái miệng ăn không ngừng của Lance.
Ngay lúc Lance ăn xong thì tên đối thủ đã chịu không nổi nôn ọe một cái. Lance đắc ý, ngả lưng ra ghế, chân cũng gác chéo, tạo thành tư thế đế vương kiêu ngạo: "Ngươi thua rồi, chầu này ngươi phải trả!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!