Sở Dao chậm rì rì bước đến cứ tưởng như mấy lần trước anh sẽ nhẹ nhàng nắm tay cô.
Lần này anh vẫn nắm nhưng không nằm ở đó mà kéo mạnh. Sở Dao hốt hoảng bị anh kéo ngã ngồi trên đùi anh..
- " A.."
Cô quẳng bách muốn đứng dậy lại bị vòng tay kiên cố của Tần Phong giam lại. Hai cơ thể kề sát vào nhau..
Sở Dao chống tay lên ngực anh tìm cách ngồi dậy..
- " Ngồi im "
Anh ra lệnh, càng siết chặt vòng tay..
Anh cúi đầu cô ngẩng mặt, hơi thở hai người như hòa với nhau.
Sở Dao liếm liếm đôi môi khô khốc..
- " Anh.. Anh để em ngồi dậy được không
.. Em.."
- " Em đang nghĩ người như Tôi ôm người phụ nữ của mình vào lòng cũng trở nên khó khăn có phải không?"
Hai mắt Sở Dao mở lớn trăn trối nhìn anh. Giọng điệu khác xa một Tần Phong lúc tối.
Ánh mắt anh sắc bén lạnh lùng.
Đúng rồi! đây mới là người cô đã gặp ở buổi tiệc nửa tháng trước, lạnh nhạt xa cách..
Sở Dao sợ hãi lắc đầu..
- " Không.. không phải.. em không có ý đó.."
Bất ngờ Tần Phong mỉm cười, bàn tay vuốt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô ..
Chỉ là anh ôn nhu mơn trớn tới lui nhỏ giọng..
- " Dao Dao. Em không được sợ anh. Biết không. Anh sẽ yêu thương em thật tốt.."
Thái độ anh lên xuống thất thường, Sở Dao ngây thơ bị anh hù dọa đến ngốc..
Không thấy cô trả lời, Tần Phong vuốt xuống chiếc cổ mảnh khảnh của cô. Anh hôn nhẹ lên cổ cô thì thầm..
- " Em có nghe anh nói gì không. Hửm..?"
Như có luồn điện xẹt qua. Sở Dao nước mắt lưng tròng muốn bật dậy lại không thể nhúc nhích..
Tỉnh táo né tránh đôi môi của anh, gật gật đầu..
- " Em.. em biết...."
Một tay anh luồn vào mái tóc đen mượt của cô chế trụ ót cô lại không cho cô né tránh..
Tần Phong híp mắt kề sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Sở Dao, hôn lên má phấn của cô. Trầm giọng dụ dỗ..
- " Vậy em nói xem. Em sẽ không rời khỏi anh. Em nói anh nghe nào Dao Dao.."
Làn môi hồng nhuận của Sở Dao run rẩy, bị anh mơn trớn tới lui cô quẳng bách chẳng biết làm sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!