Xe chạy vào trong, là lúc điện thoại cũng vừa kết thúc..
Tần Phong vào nhà, môi mỏng nhếch nhẹ mắt hướng lên lầu..
Bước chân cất chưa được mấy bước, đã thấy thím Trương hớt hãi từ trên lầu chạy xuống, sắc mặt tái mét khi gặp Tần Phong sắc mặt bà càng thêm kém..
Biết là có chuyện xảy ra hàng chân mày Tần Phong nhíu lại..
Chưa để anh mở miệng hỏi, Thím Trương đã chạy nhanh đến vừa đưa tờ giấy cầm trên tay, hớt hãi nói..
- " Cậu Phong, cô chủ bỏ nhà đi rồi.."
Cầm tờ giấy trên tay nhìn dòng chữ nắn nót..
- " Ông xã. Em qua thăm con.."
Không một lời xin lỗi, đây là thông báo, Tần Phong mím môi...
Anh phất tay ý bảo Thím Trương vào trong còn mình đi thẳng lên lầu..
Đây vốn không phải là tính cách của Sở Dao. Từ xưa giờ cô làm gì điều nghĩ đến cảm xúc của anh..
Vợ của anh vốn rất ngoan đây vốn không phải là cách hành xử của cô..
Anh biết cô nhớ con trai, anh cũng chỉ là để Tiểu Thiên rời đi tự suy ngẫm lại lỗi lầm của mình xem như hình phạt nhẹ..
Vài ngày sẽ cho người sang rước con trai trở về. Không ngờ lần này Sở Dao dám tạo phản bỏ nhà rời đi..
Nhưng anh rất rõ nếu không có người tiếp tay cô chẳng dám làm càn.
Giỏi lắm!
Bấm nhanh một cuộc gọi..
Bên kia vừa bắt máy, Tần Phong gõ nhẹ vào thành bàn..
- " Chuẩn bị máy bay cho Tôi.."
_____________________________________
Tại Newyork
Sở Dao ngồi trên giường, ôm lấy chiếc gối lớn, đôi mắt to tròn xinh đẹp dán chặt vào chiếc điện thoại..
Đôi môi đỏ phụng phịu như đang đấu tranh tâm lý rất dữ dội có nên cầm điện thoại lên gọi cho ai đó hay không..
- " Mẹ.. mẹ nhớ baba à.."
Tiếng trẻ con đáng yêu vang lên.. Sở Dao cúi đầu nhìn con trai gối đầu trên đùi mình..
Vuốt lấy mái tóc đen mượt ngắm nhìn khuôn mặt trẻ con non nớt giống hệt Tần Phong..
Sở Dao thở dài mỉm cười..
- " Trễ rồi ngủ thôi con yêu.."
Đôi mắt trẻ thơ lấp lánh, Tiểu Thiên ngồi dậy sà vào lòng Sở Dao rù rì ngáp một cái..
- " Mẹ.. ôm ôm.."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!