Những cơn mưa nặng hạt bắt đầu đổ xuống, Sở Hân vẫn còn mang cơn giận cứ thế chạy đi một đoạn cũng chẳng biết bao xa..
Khi nhìn lại đã thấy một đoạn đường vắng, dốc cao nhấp nhô nhìn xuống còn thấy cả nông trại nho bạt ngàn..
Chưa kịp nhìn xem đây là đâu, có nên quay về không vì những cơn gió rợn người không ngừng thổi mạnh..
Cô rõ ràng biết trời sắp mưa, lại không ngờ cơn mưa ồ đến quá nhanh...
Sở Hân quýnh quáng lấy tay che đầu, cô có ương ngạnh đến mức nào thì cô cũng rất nhát gan, huống gì trong hoàn cảnh này..
Không thể đi tiếp được, một khu rừng rậm phía trước đen như mực..
Quyết quay đầu tìm đường về, cả thân người bị mưa thấm ướt, gió quật nước mưa xối xả văng cả vào mặt..
Sở Hân kéo lấy chiếc áo khoác chẳng còn khô ráo, mắt híp lại tìm đường xuống dốc...
Chỉ có điều mưa ngày càng lớn, gió rít lên từng cơn như tiếng ai than ai thở..
Sở Hân sợ đến nổi bật khóc, thân người ướt tơi tả, hớt hãi bám vào những gốc cây to tìm đường đi xuống..
Có điều mưa lớn, còn là đường dốc trơn trượt, Sở Hân nhiều lần trượt chân vẫn cố bám víu vào thân cây mà đi..
Đến khi trước mặt không thể nhìn rõ nữa, cô chỉ muốn bỏ chạy vì còn đây ở giây phút nào nữa cô nghĩ mình không chết vì lạnh cũng chết vì sợ..
Bước chân ngày càng nhanh, chẳng may là vùng đất trũng, Sở Hân lần này có cố bám vào cây cũng không chống đỡ được cơ thể không thăng bằng ngã nhào xuống của mình..
Đau đến hít thở không thông, tay chân điều bị chày đổ cả máu, quần áo lấm lem đất bùn vô cùng thảm hại..
Nước mưa xối xuống, sở Hân cắn răng muốn đứng dậy, chỉ là nơi bàn chân đau nhói...
Sở Hân bật khóc thành tiếng, bao nhiêu là cảm xúc lẫn lộn vừa đau, vừa tủi lại sợ hãi...
- " Hân Hân... Hân Hân....."
Hai mắt Sở Hân mở lớn, nhìn đèn pin sáng rực chiếu rọi sang đây.
Dù tiếng mưa rất lớn nhưng Sở Hân nghe rất rõ tiếng người gọi tên mình...
Chỉ là tiếng gọi này cô không biết nên mừng hay nên đau lòng..
Và có chết vẫn không muốn lên tiếng...
Vì thế Sở Hân chịu trận, hai hàm run lên...
Nước mưa hay nước mắt nhòe cả khuôn mặt vẫn cố cứng đầu không muốn nhìn mặt người đàn ông kia..
- " Tiểu Hân em có nghe anh gọi không..."
Cũng may đường lên núi chỉ có một đường, ánh đèn pha ngay Sở Hân đang ôm lấy thân mình co ro trong cơn mưa tầm tả..
Danile vừa mừng vừa đau lòng chạy vội đến kéo lấy ôm cô vào lòng..
- " Tiểu Hân.. Em sao rồi...?"
Cảm nhận thân thể cô run lẩy bẩy, Danile cuống lên..
- " Buông ra.. Buông ra đừng chạm vào Tôi..."
Anh muốn bế cô lên nhưng Sở Hân tuy kiệt sức vẫn cố vùng vẫy không cho anh đụng vào..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!