Chương 26: Cô gái ở nhà thờ năm ấy

Ngô Đàm Tuyết thường ở trước mặt anh nào là đau lòng rồi hối hận. Thật tình mà nói chuyện cô ta đến với Tần Sinh, anh không lấy gì làm lạ. Nếu không là Tần Sinh thì cũng là một người đàn ông khác huống gì Tần Sinh đã thầm mếm cô ta lâu ngày.

Là ai cũng được nhưng không thể là một kẻ tật nguyền như anh lúc đó.

Tận trong lòng Tần Phong đã không yêu thì làm gì có hận. Chỉ là mất niềm tin vào lòng người, nhờ vào tai nạn mà anh lại vô tình biết được ra nhiều chuyện không nên biết..

Mới đây mà đã ba năm, thời gian đúng là chẳng bao giờ chờ đợi ai.

Năm đó anh nhớ mãi sau khi nghe bác sĩ nói anh sẽ bị liệt nếu không mổ kịp thời.

Cảm giác ra sau ư! Dĩ nhiên là tồi tệ.

Nhưng có nhiều thứ càng tồi tệ hơn thế nữa.. Điều anh cần lúc đó là một cái đầu lạnh. Bình tĩnh mà suy xét nặng nhẹ.

Anh có thể mổ, nhưng nếu mổ ở bệnh viện đấy. Anh sẽ phải vĩnh viễn không thể tìm ra một sự thật và khiến sự thật đấy phải trả giá. Hoặc là anh sẽ trả giá cho đôi chân mình vĩnh viễn bị liệt..

Nằm viện gần nửa tháng, ai cũng nghĩ anh đã đã không thể cứu chữa. Cả bác sĩ cũng nhiều lần khuyên anh nên suy nghĩ tiến hành ca mổ.

Anh vẫn duy trì thái độ im lặng. Khi tinh thần khỏe hơn, anh quyết xuất viện, ai khuyên ngăn cũng không được.

Mỗi tối anh lại thường lui đến nhà thờ ở ngoại ô. Anh biết mọi hành tung của anh lúc đấy đều được người khác giám sát..

Khi họ tin rằng anh chỉ vào nhà thờ để ủ rủ buồn tủi cho số phận của mình với Chúa.

Mà không nghĩ rằng nơi sau tấm tường của Chúa là các Cha giúp anh che giấu một bí mật. Một người b ạn của anh đã đưa một vị bác sĩ nổi tiếng ở Mỹ về nước giúp anh khám. Giúp anh châm cứu ở thắt lưng, do anh bị tổn thương cột sống mà ảnh hưởng đến hai chân. Và cho anh thời hạng một tháng phải sang Mỹ làm phẫu thuật..

Đêm đó sau khi  bác sĩ đã về, chỉ mình anh ở lại đối diện với Chúa. Bất ngờ nghe tiếng cửa mở ra, anh không cho A Kiên đứng canh gác trực tiếp ngoài cổng vì sợ người khác nghi ngờ anh đang che giấu chuyện gì bất thường..

Tần Phong cùng vệ sĩ của mình nhanh chóng ra sau tấm tường nhìn qua khe hở của khuôn bông..

Anh thấy một cô gái, thắt hai bím tóc, khuôn mặt tinh xảo, nhất là ánh mắt long lanh như pha lê của cô. Anh chưa bao giờ gặp bất cứ cô gái nào có đôi mắt thuần khiết đến thế,  có thể rửa trôi bất cứ thứ thứ gì đen tối nhất trên đời này..

Cô càng đến gần, anh càng nghe rõ tiếng khóc khút khít, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô..

Ngồi lên hàng ghế cô nghẹn ngào nức nở..

- " Dao Dao đến đây xin ngài đem Dao Dao đi cùng mẹ được không. Tại sao ngài lại nỡ đưa mẹ con đi. Dao Dao cần mẹ.. huhu.. Dao Dao nhớ mẹ... rất.. rất nhớ.."

Nói rồi cô òa khóc nức nở, giống như bao năm qua không được khóc vậy.. Tiếng khóc của cô làm Tần Phong thấy phiền toái. Anh bất đắc dĩ làm tượng chúa sống nghe cô kể lể, ỉ ôi..

Đêm đó về nhà không hiểu sao bên tai anh là tiếng khóc nỉ non uất nghẹn của cô gái nhỏ làm cả đêm anh không thể nào chợp mắt. Luôn hiện ra trước mắt là khuôn mặt phấn nộm đáng thương yếu đuối của cô..

Tưởng đâu đấy là lần cuối hai người gặp nhau. Không ngờ có lần đầu sẽ có lần thứ hai. Hai lần gặp cô, anh đều chứng kiến cô đầm đìa nước mắt..

Cô ngây thơ không hề hay biết sau bức tượng có người nghe trộm nỗi lòng về đứa con gái riêng bị mẹ cả ức hiếp, người chị cùng cha khác mẹ  ghét bỏ..

Anh lại để ý cô đến nhà thờ thường trên người hay mặc đồng phục học sinh. Sau khi nói đã,  khóc đủ lại vội vả chạy đi ngay..

Tiếng nói non nớt, êm ái đáng thương ngày càng đi vào tiềm thức của Tần Phong..

Mỗi khi thực hiện xong công việc của mình.

Anh vô thức ngồi chờ cô gái nhỏ, khi nghe tiếng bước chân vội vả anh biết ngay là cô.. Nghe cô thở than, lúc thì có chuyện gì vui cô sẽ nhoẻn miệng cười. Nụ cười như nắng sớm xinh đẹp vô cùng..

Trước khi đi Mỹ, ngày đó Tần Phong đợi cô đến tối. Nhưng chờ mãi không thấy bóng dáng nhỏ nhắn đâu hết..

Ngày anh quyết định sang Mỹ chữa trị, anh phẫu thuật ba lần mới hoàn toàn chữa khỏi.

Ngoài vật lí trị liệu anh còn phải tập thể thao. Một năm kiên trì anh trở lại bình thường nhưng niềm vui để anh cố gắng vượt qua chính là những tấm ảnh của cô gái ở nhà thờ mà anh đã gặp nửa tháng trước khi sang Mỹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!