Sở Dao tò mò nghiêng đầu nhìn theo. Lúc này thấy Tần Phong đang ngồi trên xe lăn, quay người vô trong. Trên tay cầm gì đó hình như đang đọc sách..
Rất nhanh trong phòng vọng ra tiếng nói quen thuộc..
- " Để cô ấy vào đi..."
A Kiên lui một bước nhường đường cho Sở Dao.
Sở Dao mím môi bước vào trong, A kiên giúp bọn họ đóng cửa lại..
Tần Phong xoay xe, quay người nhìn cô, anh đeo một chiếc mắt kính cận nhìn anh càng tuấn tú và nhã nhặn..
Hướng mắt nhìn cô gái đang đứng trước cửa.
- " Tìm anh à.."
Sở Dao vội vàng đi đến vừa quỳ vừa ngồi trước mặt anh. Cũng không ý thức được bao nhiêu thân mật giữa hai người, hai tay cô đặt trên đùi anh, bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy tay anh.. Không giấu nổi lo lắng..
- " Phong.. Anh có chuyện gì sao..?"
Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ sà vòng lòng mình.
Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp mê hồn. Đôi mắt to tròn ngây thơ không giấu nỗi lo lắng. Vẻ mong manh thuần khiết của cô làm tim anh mềm mại muốn cơ hồ hóa thành nước..
Vuốt lấy mái tóc đen mượt cột thành đuôi ngựa vô cùng đáng yêu.
Tần Phong nhướn mày..
- " Sao lại hỏi vậy..?"
Ánh mắt không ngừng dò xét anh. Cô trầm tư buồn buồn nói..
- " Là em cảm nhận được. Từ lúc qua nhà chính về đến giờ anh rõ ràng không vui.. Với lại Thím Lan bảo mỗi lần anh không vui sẽ thường hay đánh đàn "
Cô đưa mắt nhìn khắp phòng có rất nhiều loại đàn. Nhưng cây đàn to nhất là chiếc dương cầm màu trắng đặt giữa phòng..
Tần Phong nắm lấy cằm cô, bắt cô phải đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, nắm lấy điểm mấu chốt hỏi lại..
- " Em cảm nhận được sao..?"
Sở Dao không hiểu ý anh, chỉ biết lòng cô thật sự lo lắng, cả buổi tối còn rất bất an không yên.
Cô gật đầu, bàn tay nhỏ không ngừng nắm chặt tay anh. Giống như sợ buông ra anh lại biến mất..
- " Dạ. Em muốn tìm anh. Nhưng Thím Lan và A Kiên có vẻ không muốn em làm phiền anh. Càng làm em thêm lo lắng là anh xảy ra chuyện gì..?"
Giọng cô có chút tủi thân, khiến Tần Phong thương xót. Hôn lên chớp mũi của thanh tú của cô gái nhỏ.
Anh nở nụ cười có phần chua chát..
- " Ngốc. Chuyện khủng khiếp nhất. Anh cũng đã đối mặt..."
Anh ngưng một chút lại xoa má cô nửa đùa nửa thật..
- " Nếu Có gì đó khủng khiếp hơn nửa đó chính là em bỏ rơi anh thôi.."
Nói rồi anh còn nở nụ cười đẹp đến mê hôn..
Sở Dao bị mê hoặc vẻ mặt trở nên ngây ngốc, môi nhỏ còn nở nụ cười tủm tỉm rất đáng yêu..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!