Chương 9: (Vô Đề)

Bồn tắm rất lớn, còn Chu Ký thì… rất trắng.

Anh rõ ràng đã nhìn thấy tôi. Anh tháo tai nghe xuống, đặt chiếc iPad sang một bên. Có lẽ chính anh cũng thấy bị phơi bày một cách đột ngột như thế này là quá bất ngờ, nên mãi một lúc sau mới lên tiếng.

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi cố gắng xóa sạch hình ảnh kinh hoàng kia khỏi đầu, mắt dán chặt xuống tấm thảm, giơ tay lên như một đứa học sinh đang trả bài.

"Chỉ là… muốn báo trước với anh một tiếng, lát nữa tôi sẽ… rửa tay thật kỹ."

Chu Ký lại im lặng một lúc.

Tôi lúng túng giải thích thêm: "Không phải tôi cố ý làm dính mực đâu…"

Hồi lâu sau, anh khẽ thở dài.

"Lại đây."

Lại… lại đây?

Tôi kinh ngạc liếc trộm anh một cái, rồi như bị điện giật, vội quay mặt đi.

"Sếp Chu, chuyện này… không thích hợp đâu ạ."

"Cô vụng về như thế, để tôi tự rửa."

"…À… vâng ạ."

Tôi như một người mù, lần mò từng bước đến bên bồn tắm, cổ cứng ngắc, ngẩng lên nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm. Bàn tay tôi bị anh kéo lại, nhúng vào làn nước ấm, đầu ngón tay dính mực được anh nhẹ nhàng dùng bụng ngón tay của mình để xoa rửa.

Một cảm giác kỳ lạ, tê dại như có một luồng điện yếu ớt đang chạy dọc từ đầu ngón tay lên đến tận đỉnh đầu.

Bồn tắm khá sâu, tôi buộc phải tiến lại gần anh hơn một chút. Hơi nước nóng bốc lên từng đợt, phả vào mặt khiến tôi có cảm giác như mình sắp chín tới nơi. Chu Ký cố gắng giảm thiểu tiếp xúc da thịt với tôi, nhưng tay vẫn phải chạm vào tay tôi, và cơ bắp nơi cánh tay anh cuộn lên từng thớ rõ rệt dưới mỗi cử động.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng nước trong bồn khẽ động. Có lẽ anh đã đổi tư thế, hơi thở của anh dường như cũng nặng nề hơn. Tôi không dám quay đầu lại, chỉ cảm nhận được động tác trên tay mình đã thay đổi—anh không còn rửa đầu ngón tay nữa, mà đang lướt dần xuống phần gốc.

Cảm giác nơi đầu ngón tay dường như bị phóng đại lên hàng trăm lần, tôi thật sự không thể nhịn được nữa mà lên tiếng: "Sếp Chu, sạch rồi chưa ạ?"

Chu Ký khẽ "ừm" một tiếng, âm mũi nặng nề, nghe kỹ còn mang theo một chút run rẩy.

"Sếp Chu?"

"Lưu Tự…"

Tôi nín thở lắng nghe.

"Cô làm tôi… "mềm nhũn" cả rồi."

Nghe như một lời oán trách đã dồn nén cả nghìn năm vậy. Tôi suýt nghẹn.

Xin lỗi nhé, hôm nay đúng là hơi nhiều lần thật.

…Mà câu đó chắc không nên nói ra.

Rất lâu sau, anh đặt tay tôi lên thành bồn, cúi đầu thở dốc. Đến kẻ ngốc cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!