Chương 231: Cuộc hội đàm của ba người có vợ là quỷ (END)

Âm phủ vẫn luôn vận hành một cách có trật tự. Sau bao năm được Cố Ỷ dày công rèn giũa, nơi đây đã mang dáng vẻ nên có của nó, thậm chí không có Cố Ỷ thì cũng vẫn có thể vận hành ổn định, tất nhiên không thể thiếu cô quá lâu, dù gì vẫn cần cô cung cấp hồn lực, điều tiết hồn lực trong âm phủ.

Nhưng nếu chỉ rời đi vài ngày thì không thành vấn đề. Những năm qua, Cố Ỷ dẫn Khương Tố Ngôn đi khắp từng ngóc ngách dương gian: sông sâu núi thẳm, góc bể chân trời, chẳng có nơi nào mà hai người họ chưa từng ghé qua. Chỉ cần có nhau bên cạnh, dù đi đến đâu cũng không thấy nhàm chán, có nơi thậm chí còn quay lại nhiều lần.

Điều đáng tiếc duy nhất là phương diện ăn uống có chút thiệt thòi. Hai người họ đi chơi nhưng vì đều là quỷ nên không thể cúng tế được, dù mua đồ ăn bày ra trước mặt cũng chẳng có mùi vị gì. Mà nếu mang theo ba mẹ thì càng không ổn, thế giới riêng của hai con quỷ lại biến thành hai cặp đôi, chuyện này ai mà chịu nổi chứ?

So sánh lợi hại giữa hai việc, Cố Ỷ vẫn thấy chỉ cùng Khương Tố Ngôn có đôi có cặp là lựa chọn tốt nhất.

Mà gần đây có một tin tốt: ba mẹ đã "ngủm củ tỏi" rồi.

Nói nghiêm chỉnh thì, không thể gọi là tin tốt được.

Làm con gái con dâu người ta, khi ba mẹ mất thì sao có thể tỏ ra quá vui mừng. Nhưng sự thật là nếu ba mẹ đã ngủm và có thể xuống âm phủ giúp cô mở chi nhánh công ty, thì thời gian rảnh rỗi của Cố Ỷ sẽ tăng lên đáng kể! Điều đó khiến Cố Ỷ vui mừng khôn xiết. Hơn nữa, ba mẹ không còn ở dương gian, thì người cúng tế cho hai vợ chồng cô chắc chắn sẽ đổi thành Tiểu Yêu và Trần Tư Nam, toàn là người trẻ, hiểu được khẩu vị của bọn cô!

Thức ăn do Cố Thanh và Lâm Mạn Thư nấu tuy rất hợp khẩu vị của Cố Ỷ, nhưng ăn mấy chục năm nay không thay đổi chút gì, lại chỉ có thể ăn mỗi món của họ, quả là tra tấn ma quỷ.

Dù vui thì vui thật, nhưng tuyệt đối không thể để ba mẹ thấy được, không thì Cố Thanh và Lâm Mạn Thư sẽ vung tay đánh cô liền.

Ba mẹ nắm tay nhau cùng xuống âm phủ, Cố Ỷ mặt dày dùng quyền hạn của Diêm Vương để kéo họ từ sông Vong Xuyên lên, đích thân đứng ở cầu Nại Hà nghênh đón, hết sức cung kính đưa họ đi làm thủ tục với phán quan.

Nhìn thấy hai người họ đi thẳng vào làn đi nhanh, các vong hồn khác đang xếp hàng đều ngẩn ra: "Cái gì vậy? Ở âm phủ còn có chế độ VIP nữa à?"

Mạnh Bà đang tiếp khách ở tiền sảnh hừ lạnh khinh thường: "VIP? Hạ thấp quá rồi đó. Họ là cha mẹ của Diêm Vương đại nhân đấy. Đừng nói là làn đi nhanh, cho dù không làm thủ tục gì thì các người cũng chẳng làm gì được họ đâu."

Vong hồn đó nghe xong lại càng bối rối: Sao cha mẹ của Diêm Vương đại nhân lại chết sau cả mình? Vô lý! Diêm Vương đại nhân làm Diêm Vương không biết bao năm rồi, cha mẹ chắc phải chết từ lâu lắm rồi chứ? Tại sao bây giờ mới xuất hiện?

Vonng hồn kia nghĩ ngợi một hồi rồi hiểu ra: "À, chắc là đi dương gian lịch kiếp nhỉ? Vậy là kiếp thứ mấy rồi?"

"Kiếp thứ nhất." Mạnh Bà đưa thẻ bài cho nó trong lúc nó còn đang trợn tròn mắt, rồi bảo nó nhanh đi gặp phán quan xét xử.

Dáng vẻ Mạnh Bà cứ như thế ngoại cao nhân: Đám vong hồn này thì biết cái quái gì. Chẳng lẽ còn để nó nói mình làm Mạnh Bà chưa tới năm mươi năm à?

Bên kia, ba mẹ của Cố Ỷ sau khi làm xong thủ tục thì lập tức nhận chức, trở thành Thập Điện Diêm Vương, giúp Cố Ỷ giảm bớt áp lực công việc.

Cô nàng "hiếu thảo" kia vừa hò hét ăn mừng, vừa dắt Khương Tố Ngôn trốn lên dương gian chơi, để lại Cố Thanh và Lâm Mạn Thư nhìn nhau: Có phải họ vừa bị cô con gái ngốc nghếch tính kế rồi không?

Cố Ỷ mặc kệ diễn biến tâm lý của ba mẹ, kéo Khương Tố Ngôn chạy thẳng lên dương gian. Họ vẫn còn nhiều nơi muốn chơi, vài món muốn ăn cũng phải nhờ Trần Tư Nam và Tiểu Yêu cúng cho!

Ban đầu chuyến đi này đáng lý rất viên mãn, nhưng xui xẻo là, ngay ngày đầu tiên Cố Ỷ trở về nhà, ban ngày cô đã ngủ thiếp đi và bắt đầu mơ.

Khương Tố Ngôn đang chơi cùng con gái của Tiểu Yêu ở bên cạnh, thấy Cố Ỷ nhắm mắt còn tưởng cô chỉ đang giả vờ chợp mắt. Trong quãng thời gian dài đằng đẵng, Khương Tố Ngôn cũng từng có lúc không muốn nghĩ gì, chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ yên.

Dù cơ thể không mệt mỏi, nhưng nếu cứ mở mắt mãi thì tinh thần cũng sẽ kiệt quệ.

Có điều, Khương Tố Ngôn không biết rằng lần này Cố Ỷ thật sự đã rơi vào giấc mộng.

Cố Ỷ biết rõ mình đang mơ. Là một Diêm Vương mà đến chuyện này còn không nhận ra thì về âm phủ trồng rau luôn cho rồi. Cô thấy xung quanh mình toàn là màu trắng, còn tưởng là hệ thống Thiên Địa lại giở trò.

Cô gọi mấy tiếng "đồ ngốc Thiên Địa", nhưng chẳng thấy hồi âm.

Cố Ỷ bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Cô bình tĩnh lại, nhìn quanh bốn phía, định dùng hồn lực như thường lệ để dò xét, nhưng chợt nhận ra cô không có hồn lực.

Cố Ỷ đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, đưa mắt quan sát kỹ lưỡng, cuối cùng phát hiện trong không gian trắng tinh kia có một chỗ không giống những chỗ còn lại. Cô bước về phía đó, đến gần mới nhận ra đó là một cánh cửa.

Cánh cửa đó sừng sững hiện ra giữa không gian, chỉ vì cùng màu trắng nên rất khó phát hiện. Cố Ỷ đi quanh cửa một vòng, phát hiện nó chỉ đơn thuần là một cánh cửa đứng lặng lẽ giữa hư vô.

Thú vị đấy.

Cánh cửa này chắc chắn không phải vô cớ xuất hiện, rõ ràng là để cô mở ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!