Đám người này có chết hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến Khương Tố Ngôn, nhưng lại có chút quan hệ với Cố Ỷ.
Nếu mấy nhóc con trong Cục điều tra xử lý dị sự này chết ở đây, thì lúc về Cố Ỷ sẽ bị mẹ cô ấy túm tai xoay một vòng 360 độ cho xem. Để tai mình khỏi thật sự rơi xuống, Cố Ỷ chắc chắn sẽ ra tay.
Hiện tại bọn họ đang ở trong một toà nhà cao tầng đã bị bỏ hoang. Khương Tố Ngôn nhìn mặt ngoài của toà nhà thì thấy đã xây xong, nhưng bên trong lại loạn hết cả lên, xem ra đây chính là một công trình bỏ dở. Mà nhà bỏ hoang thì khả năng xảy ra chuyện rất cao, nhất là vào dịp rằm tháng bảy âm lịch.
Quỷ môn quan mở rộng, hồn lực ở dương gian cũng đạt mức cao nhất, rất nhiều vong hồn không còn bị giam cầm ở nơi mình chết hay bên cạnh hài cốt, có thể chạy loạn khắp nơi.
Hiện giờ, đám nhân viên của Cục điều tra xử lý dị sự đang phải đối đầu với một con ác quỷ như thế.
Mấy người trong đội này đều còn trẻ, người nhỏ tuổi nhất nhìn qua chỉ hơn hai mươi một chút, cũng tầm tuổi với Cố Ỷ. Nhưng năng lực thì thua xa Cố Ỷ, cô là người ngũ âm, không chỉ trời sinh đã có nhiều hồn lực mà còn có thiên phú tốt, từ nhập môn đến thành thạo chỉ mất có nửa năm ngắn ngủi. Còn đám người này, tay thi triển đầy các loại pháp thuật hoa mỹ, nhưng thực tế hiệu quả chẳng được bao nhiêu.
Cố Ỷ thở dài, không biết Trương Gia Hào lôi bọn họ từ xó xỉnh nào ra nữa.
Con quỷ phía đối diện năng lực còn cao hơn hẳn đám người kia. Nhìn nó cao tầm hai mét rưỡi, mà toà nhà bỏ hoang này cao khoảng hai mét tám, nên trông nó cực kỳ to lớn, đầy cảm giác áp bức.
Nó không hiểu rõ về hồn lực lắm, nhưng khả năng vận dụng lại hơn xa đám người bên kia. Dù là dùng hồn lực làm roi hay làm đao, đều sử dụng rất thành thạo.
Con quỷ đó có vẻ cũng không định giết bọn họ ngay lập tức, có lẽ làm quỷ lâu ngày đến biến thái, định tra tấn đám người này một trận rồi mới ăn từng người một. Nếu không thì còn chưa đợi đến khi Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn tới nơi, bọn họ đã chết cả rồi.
"Nàng không định ra tay à?"
Khương Tố Ngôn nhìn bộ dạng ung dung như không của Cố Ỷ, còn nhẹ giọng hỏi một câu.
Cố Ỷ cười cười: "Cho họ rèn luyện một chút cũng không tệ mà? Dù sao vẫn chưa chết, đợi khi nào sắp chết rồi em sẽ ra tay."
Sự vô tình của Cố Ỷ đúng là thể hiện rõ trong lúc này. Cô chẳng có bao nhiêu lòng trắc ẩn với người thường, việc chịu cứu giúp bọn họ đã là cực hạn của Cố Ỷ rồi, không thể nào còn sốt sắng lao lên cứu ngay lập tức được.
Huống hồ, để bọn họ nếm thử cảm giác đối đầu với ác quỷ cũng là chuyện tốt.
Tất nhiên, nếu đối tượng là Khương Tố Ngôn, đừng nói là đợi đến lúc sắp chết mới ra tay, chỉ cần con quỷ đó dám động đến một cọng lông của nàng thử xem?
Cố Ỷ không định ra tay bây giờ, mà Khương Tố Ngôn lại càng không có lý do gì để nhúng tay. Nàng đến đây chỉ để xem náo nhiệt thôi. Con ác quỷ đó cũng chẳng bắt nạt Cố Ỷ, mà với thực lực hiện tại của Cố Ỷ, con quỷ đó cũng chẳng bắt nạt nổi.
Dưới cái nhìn thờ ơ của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, đội ngũ này chẳng mấy chốc đã kẻ thì bị thương, kẻ thì ngã gục. Con ác quỷ cười nham hiểm, cuối cùng chỉ chừa lại cô gái trẻ tầm tuổi Cố Ỷ. Cô ấy không hề bị thương, so với những đồng đội ngã gục bên cạnh thì trông chẳng khác nào đang đi dã ngoại. Nhưng trong tình huống này, cô gái ấy sao mà vui nổi cho được?
Cô gái trẻ siết chặt thanh trường đao trong tay, trên đó dán đầy phù chú. Khóe mắt cô đọng nước, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên cường.
Con ác quỷ kia lúc này đã chuẩn bị thưởng thức món ngon trước mặt, đòn tiếp theo chắc chắn sẽ ra tay hiểm độc, cô gái nhỏ e là không sống nổi.
Cố Ỷ biết đã đến lúc mình phải ra tay, nếu để người chết thật thì chẳng còn gì vui nữa.
Ngay khoảnh khắc con ác quỷ vung tay tấn công, cô gái trẻ nắm chặt trường đao chuẩn bị phản kích, một bóng người đột nhiên xuất hiện ngăn giữa hai bên.
Cố Ỷ đưa tay ra, một tay giữ lấy nắm đấm của ác quỷ, một tay giữ chặt thanh đao trong tay cô gái.
Tư thế đó thật sự quá ngầu!
Trong lòng Cố Ỷ âm thầm cho mình một trăm điểm.
Tuy trong lòng Cố Ỷ cứ gọi đối phương là "cô gái nhỏ", nhưng thật ra nếu cộng cả tuổi sau khi chết vào thì người ta hẳn là lớn hơn cô ấy mấy tuổi, người thật sự là cô gái nhỏ chính là Cố Ỷ.
Sự xuất hiện của Cố Ỷ khiến cả hai bên đều sững sờ, giây tiếp theo, ác quỷ bị cô vung tay quăng mạnh, rơi xuống ngay chân Khương Tố Ngôn.
Con quỷ còn định vùng vẫy, nhưng từ trong bóng tối vươn ra một bàn chân, đạp mạnh lên người nó. Trong khoảnh khắc ấy, con ác quỷ không thể động đậy nổi.
Ánh mắt Cố Ỷ nhìn sang Khương Tố Ngôn lại có chút u oán: Sao lại ban thưởng cho nó chứ?
Trong lúc Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đang trao đổi ánh mắt ngầm, cô gái nhỏ kia ngồi phệt xuống đất vì kiệt sức. Cô thở hổn hển, Cố Ỷ quay đầu liếc nhìn, rồi hỏi: "Cô không sao chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!