Người ngoài chắc nằm mơ cũng không ngờ rằng, những ngày tháng ấm áp nhất của gia đình bốn người này lại rơi vào dịp rằm tháng bảy như thế.
Ăn tối xong, cả nhà lại ngồi quây quần ăn chút hạt dưa, chuyện trò rôm rả.
Cố Ỷ ngồi trên ghế, kể cho Cố Thanh và Lâm Mạn Thư nghe về công việc ở âm phủ trong khoảng thời gian vừa qua. Cha mẹ cô đối diện cau mày lắng nghe Cố Ỷ lải nhải bla bla bla, thỉnh thoảng còn chen vào đánh giá đúng sai trong công việc của cô.
Khương Tố Ngôn ngồi bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng bổ sung vài câu. Nàng cứ có cảm giác như Cố Ỷ đang không phải nói chuyện với cha mẹ ruột, mà là đang báo cáo với lãnh đạo cấp cao.
Qua đoạn đó, chủ đề câu chuyện chuyển sang những chuyện xảy ra gần đây ở dương gian.
Cố Thanh và Lâm Mạn Thư đã gia nhập Cục điều tra xử lý dị sự thành phố Lễ Phong, trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng trong cục. Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Lâm Mạn Thư cũng sáng rỡ hẳn lên. Sau khi thoát khỏi đống chuyện rối ren vì con gái, bà từng có một khoảng thời gian mất phương hướng trong cuộc sống, cả người trông rất mê mang. Còn bây giờ, bà đã có nơi để dốc sức phấn đấu, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.
Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đều rất vui khi thấy Lâm Mạn Thư có sự thay đổi như vậy. Bà còn kể với hai người rằng hôm nay là Rằm tháng bảy, rất nhiều đồng nghiệp trong Cục điều tra xử lý dị sự vẫn đang chiến đấu nơi tiền tuyến. Buổi tối rằm tháng bảy là lúc âm khí nặng nhất, cũng là lúc hồn lực mạnh nhất. Không chỉ ở âm phủ có quỷ đi lên, mà những vong hồn còn lưu lại ở dương gian cũng sẽ trở nên hiếu động hơn, không khéo còn gây chuyện.
Để phòng ngừa chuyện xảy ra, Cục điều tra xử lý dị sự đã cử người đi tuần tra.
Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn nghe rất thích thú, Cố Ỷ còn định góp vài lời bình phẩm về công việc của Lâm Mạn Thư, nhưng dưới ánh mắt áp lực từ Khương Tố Ngôn và Cố Thanh, cô đành từ bỏ: đang lễ lạt, không nên làm mẹ mình mất vui.
Nói chuyện đến một đoạn, Cố Ỷ móc ra từ bụng mình một chiếc chăn lông hồ ly.
Thật ra, mỗi lần thấy Cố Ỷ lôi đồ từ bụng ra, Lâm Mạn Thư đều suýt ngất. Dù biết con gái chỉ để những món vô cùng quý giá trong đó, nhưng cảnh tượng đó dù thế nào cũng khiến người ta cảm thấy quỷ dị.
Nếu là con quỷ khác thì thôi cũng được, đằng này là con gái ruột, mỗi lần thấy Cố Ỷ lôi đồ ra như vậy, Lâm Mạn Thư lại bị nhắc nhở một lần nữa: con mình đã chết rồi. Mỗi lần như vậy lại như giáng một đòn cảnh tỉnh, nếu không phải trong lòng vẫn còn chút tình mẫu tử, e rằng bà đã vả cho con gái mấy cái từ lâu rồi.
"Cái này là...?"
Lâm Mạn Thư nhìn chiếc chăn có màu đỏ pha xám kèm chút trắng mà Cố Ỷ vừa lôi ra, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Cố Ỷ đưa chiếc chăn về phía mẹ: "Đây là một chút lòng thành của con và vợ con. Mùa hè sắp qua, mùa đông sắp tới, trời lạnh mẹ chịu không nổi, lúc nhớ tụi con thì đắp tạm cái này cũng ấm thêm chút."
Về phần chiếc chăn này có làm ấm được hay không thì chưa biết, nhưng nhìn nó là Lâm Mạn Thư đã thấy nhức đầu.
Trên mặt bà hiện rõ vẻ rối rắm, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Vừa chạm vào đã cảm thấy mát lạnh.
Công nhận, với thời tiết hiện tại thì dùng rất hợp, mát mẻ dễ chịu.
Tối đắp cái này chắc khỏi cần bật điều hòa. Nhưng mà nếu nói dùng cho mùa đông... Lâm Mạn Thư nghĩ bụng: đắp cái này vào mùa đông chắc đau khớp đến nơi.
Lâm Mạn Thư mặt mày phức tạp, cuối cùng vẫn nói một câu: "Tấm lòng của tụi con mẹ nhận rồi, cảm ơn nhiều."
Ngược lại, Cố Thanh cứ nhìn trái nhìn phải cảm thấy có gì đó không đúng. Ông đưa tay sờ vào chiếc chăn, đúng là làm từ lông thật. Nhưng... âm phủ làm gì có lông?
Cố Thanh cố gắng nhớ lại, âm phủ ngoài quỷ ra thì vẫn là quỷ, có loại giống người, có loại quỷ quạ, rồi cả quỷ chó sói quỷ chó hoang v... v Nghĩ đến đây, sắc mặt ông lập tức thay đổi. Không lẽ chăn này làm từ lông chó sói chó hoang?
Cố Thanh sờ kỹ lại một lần nữa, lông này không giống. Lông của lũ chó sói hoang dã kia rất ngắn và cứng, không giống với lớp lông mềm mại, xù xù như thế này.
Vậy lông này rốt cuộc từ đâu ra?
Cố Thanh không hiểu được, ông quyết định hỏi thẳng Cố Ỷ: "Cái chăn này của con, lông lấy từ đâu vậy? Ba chưa từng thấy cái gì lông lá ở âm phủ cả?"
Họ vốn chưa từng rời khỏi Phong Đô, nên dĩ nhiên cũng chưa từng gặp con quỷ mặt hồ ly nửa bên và hai con tiểu hồ ly dưới trướng nó. Cố Ỷ thành thật trả lời: "Con nhổ từ trên hồ ly xuống."
Thành thật thì có, nhưng không hoàn toàn.
Lúc này trong đầu vợ chồng Cố Thanh và Lâm Mạn Thư đều hiện lên hình ảnh những con hồ ly bé xinh, hoàn toàn không nghĩ tới việc bọn chúng chỉ có mỗi cái đầu là đầu hồ ly.
Khương Tố Ngôn nhìn Cố Ỷ đang định giấu giếm cha mẹ, cuối cùng vẫn chọn nói thật: "Là một trong các phán quan dưới quyền của Cố Ỷ, có một con quỷ chỉ có nửa mặt là mặt hồ ly, dưới trướng nó còn có hai con tiểu quỷ đầu hồ ly, không chỉ có đầu mà còn có cả đuôi hồ ly. Cố Ỷ nhắm vào con hồ ly đó từ lâu rồi, lần này vừa khéo thì nhổ luôn lông của người ta..."
Chưa nói dứt lời, Khương Tố Ngôn đã thấy ánh mắt đầy oán trách từ Cố Ỷ nhìn sang: Vợ sao chị lại bán đứng em!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!