Lúc trước không nghĩ đến việc sẽ ở lại tiệm vàng mã nên Cố Ỷ không mang theo đồ rửa mặt. Cô súc miệng, rửa mặt qua loa, dùng khăn giấy mang theo bên người lau mặt, sau đó ngắm mình trong gương. Bây giờ Cố Ỷ đã hoàn toàn khác với vẻ mặt tèm lem vết trang điểm người chết khi nãy. Cô đã lột xác trở về diện mạo xinh đẹp sạch sẽ ngày nào.
Sau khi rửa mặt xong, Cố Ỷ trở lại phòng ngủ. Đối mặt với quý cô vạn sự tự thông đang ngồi chơi điện thoại – Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ oán trách: "Cô cũng không nhắc tôi đi rửa mặt, để tôi ra ngoài với khuôn mặt như vậy."
"Ra ngoài với khuôn mặt gì?"
"Mặt người chết!"
Khương Tố Ngôn quay sang nhìn Cố Ỷ.
Gương mặt nàng trắng bệch nhợt nhạt, tựa như muốn nói cho Cố Ỷ biết đây mới là "mặt người chết". Cố Ỷ bái phục, quả thật, Khương Tố Ngôn là một nữ quỷ nên nàng sẽ không cảm thấy khuôn mặt người chết có điểm gì không thích hợp.
"Được rồi, cô chơi tiếp đi." Cố Ỷ có thể làm được gì nữa? Dù sao đối phương vẫn là một con quỷ mạnh siêu cấp. Tình cảnh đêm qua cũng đã chứng minh điều đó. Những quái vật hình thù kỳ quái vừa thấy đã biết không phải dạng vừa, vậy mà cúi thần xưng thần với Khương Tố Ngôn, ngay cả thở cũng không dám… tóm lại dáng vẻ khôn khéo lấy lòng như thế, Cố Ỷ đã từng thấy rồi.
Xét trong quỷ giới, có lẽ cũng thuộc cấp Quỷ Vương?
Một đại quỷ cao cao đặt trước mặt cô, cô còn có thể hạch sách điều chi nữa?
Cố Ỷ bỗng thấy làm người không dễ dàng chút nào. Cô cầm cái ghế đầu, đặt hộp cơm xuống ghế, bắt đầu lùa cơm.
Cô đã mua một phần cơm gà hầm, giá rẻ bình dân, 13 tệ kèm theo một ly trà đá bằng giấy. Vô cùng hài lòng.
Cố Ỷ ăn uống no say, bắt đầu nhăn nhó, muốn nói với Khương Tố Ngôn, cuối cùng vẫn không thốt ra lời. Khương Tố Ngôn tự hạ thấp địa vị, nàng dời mắt khỏi chiếc điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô, thốt ra một chữ: "Nói!" Cố Ỷ bắt đầu mở miệng bày tỏ: "Chiều nay tôi chuẩn bị về trường, cô nghĩ cô…"
"Khoan vội trở về, nàng cần phải thờ phụng ta trước đã."
Cố Ỷ chớp chớp mắt, không rõ: "Hả?"
Khương Tố Ngôn chợt thông suốt khi nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của Cố Ỷ. Nàng bắt đầu nói rõ những điều mà cô cần biết: "Nàng cần tìm một căn phòng, loại nằm ở dưới tầng trệt tiếp xúc mặt đất. Trong phòng đặt một bàn thờ, sau đó thờ phụng bài vị của ta. Nếu không, đến ban đêm, ta sẽ biến thành cô hồn dã quỷ."
Cố Ỷ hỏi trong vô thức: "Nếu như bị biến thành cô hồn dã quỷ sẽ như thế nào?"
Khương Tố Ngôn nhìn Cố Ỷ bằng đôi mắt đen tuyền không chút ánh sáng. Sắc mặt nàng trở nên khó coi. Cô rùng mình, nhỏ giọng lầu bầu: "Không nói thì thôi."
Cô vốn tưởng rằng Khương Tố Ngôn sẽ không trả lời. Nào ngờ, nàng lại đáp: "Sẽ hắc hóa."
Cố Ỷ sửng sốt nhìn Khương Tố Ngôn, sau đó nhìn sang chiếc điện thoại trong tay nàng: "Cô học cũng nhanh quá đó."
"Đa tạ khích lệ."
Khương Tố Ngôn đúng là một con quỷ vô cùng lễ phép. Cố Ỷ gãi đầu, cam chịu số phận đi xuống lầu, cầm dụng cụ lau dọn, đi vào khu nhà đằng sau cửa tiệm. Cô chuẩn bị tìm một căn phòng cho Khương Tố Ngôn, sau khi tìm được sẽ lau dọn sạch sẽ, cuối cùng là lập bàn thờ cho nàng.
Vì phòng ngừa thế giới bị phá hủy, vì thi hành chính sách người ma cùng tồn tại, vì không để Khương Tố Ngôn hắc hóa, Cố Ỷ đành cố gắng hết sức.
Nhìn từ ô cửa sổ lầu hai của tiệm vàng mã, Cố Ỷ thấy không rõ. Thế nhưng, sau khi từ cửa sau đi ra, cô mới nhận ra ngôi nhà phía sau rất lớn, trong sân nhà còn có một cái giếng nước.
Cố Ỷ bước lại gần cái giếng. Mặt trên của giếng được đậy một tấm ván gỗ bị phủ đầy lá khô. Tấm gỗ không nặng. Cố Ỷ có thể khinh nó xuống đất..
Sau khi gỡ tấm ván gỗ xuống, Cố Ỷ thấy được dòng nước giếng trong suốt bên trong.
Cố Ỷ quyết định sẽ dùng nước giếng để quét dọn. Phí điện nước hiện giờ rất đắt, tiết kiệm được nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Ngoại trừ cái giếng nước, trong sân không còn thứ gì khác. Chính giữa sân là một đường nhỏ nối liền cửa sau tiệm vàng mã và căn nhà hai tầng phía sau.
Đường nhỏ là đường xi măng, dọc bên dường được gắn hàng đá nhỏ hình tam giác làm thành một biên giới chia cái sân thành hai phần. Hai bên sân rất dễ nhận ra trước đó nó vốn là vườn rau hoặc bãi cỏ, bây giờ nó đã là phần đất hoang phế trụi lủi.
Theo phán đoán của Cố Ỷ, có lẽ trước đây nó là một vườn rau.
Nếu ai đó kêu Cố Ỷ trồng rau, đó là chuyện không thể nào. Cô tự nhận bản thân không có năng khiếu đó, nhiều lắm là trồng ít hoa thơm cỏ dại ở đó cho đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!