Trước khi đặt giao hàng, Cố Ỷ đã gọi điện thoại cho phụ đạo viên để xin nghỉ với lý do chưa xử lý xong việc nên hôm nay không thể đến trường.
Vì gia cảnh của Cố Ỷ đặc biệt nên cô xin nghỉ rất dễ dàng.
Phụ đạo viên dịu dàng nói với Cố Ỷ: Không sao, em cứ giải quyết việc cho xong, em không cần lo bên trường.
Sau khi xin nghỉ, Cố Ỷ mới bắt đầu đặt hàng.
Tiệm bán giao hàng trong khu phố cũ không nhiều, nếu có cũng là mấy tiệm bình dân không sạch sẽ.
Cố Ỷ có thể nào không biết? Cô biết chứ! Tiệm bình dân thì ăn tiệm bình dân, mỗi phần chỉ tốn 12 tệ!
Sạch hay không, Cố Ỷ biết rất rõ.
Mỗi phần 12 tệ, đồng giá với thức ăn trong trường nhưng không sạch bằng ở trường.
Đồ ăn của trường cũng nhiều hơn nhưng bình thường giá giao hàng thấp nhất cũng 20 tệ.
12 tệ là giá lương tâm rồi.
Trong lúc Cố Ỷ đặt đồ, Khương Tố Ngôn vẫn ngồi sát bên cạnh cô.
Nàng đang tập trung cao độ, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại cô không dời một ly.
Động tác ấy của nàng khiến Cố Ỷ ngơ ngác trong phút chốc.
Điện thoại không có người chạm vào trong vài phút nên màn hình cũng tự tối đi.
Cố Ỷ chợt giật mình khi nhìn vào màn hình tối đen của điện thoại.
Do con ngươi của Khương Tố Ngôn quá đen, đen đến nổi không có ánh sáng lọt vào, không có thần sắc.
Màn hình vừa tối đi, cặp mắt đen huyền của nàng đột ngột xuất hiện trên màn hình đen khiến Cố Ỷ thót tim một phen.
Sau khi Cố Ỷ gọi điện đặt hàng xong, toàn bộ lầu hai rơi vào im lặng.
Cố Ỷ nhận ra một điều: Rõ ràng đang là ban ngày, sau lưng cô còn có một ô cửa sổ lớn sát thành giường, lúc thức dậy cô còn thấy ấm áp khi ánh nắng chiếu vào phòng.
Thế nhưng, bây giờ khi có Khương Tố Ngôn bên cạnh, Cố Ỷ lại cảm thấy căn phòng bỗng tối đi.
Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Bầu không khí trong phòng cứ u u tối tối, dù có nắng chiếu vào nhưng nó không thể chiếu tới đất.
Cả phòng đều tỏa ra cảm giác sắp tan vỡ.
Nhất là khi có Khương Tố Ngôn bên cạnh, cả phòng đều lạnh đi.
Cố Ỷ không quá thích bầu không khí im lặng và kỳ lạ như thế.
Cô lên tiếng đánh vỡ nó: Cô chưa từng nghe về điện thoại di động? Dưới âm phủ không có người mới đến?
Khương Tố Ngôn chỉ nhàn nhạt đáp: Lâu rồi ở dưới không có người đến. Câu này còn có ý: Khương Tố Ngôn thật sự không biết cái gì gọi là điện thoại.
Cố Ỷ suy nghĩ một hồi, sau đó đặt cái điện thoại vào giữa hai người: Tôi sẽ nói kỹ cho cô biết, nhưng cô đừng đâm nó, nó là một trong số gia sản ít ỏi của tôi.
Nó mà hư, tôi không có tiền mua cái mới.
Quả thật, Cố Ỷ không có nhiều tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!