*Lacvan
– ——————–
Sự thật chứng minh nhang mà Cố Ỷ mua là hàng tốt. Dựa theo trạng thái cháy và mùi hương của cây nhang, cô không thể không thừa nhận bà chủ tiệm nhang đèn không gạt cô. Tuy nhiên, 5 tệ cho một cái bật lửa, bà chủ đó cũng gạt cô một vố.
"Lần sau sẽ không tới tiệm đó mua nữa!" Cố Ỷ dứt khoát kéo tiệm nhang đèn đó vào sổ đen, ngửa mặt lên trời kiên quyết không đến đó mua lần hai.
Đợi khi nhang đã tàn, sắc mặt của Khương Tố Ngôn dần rõ ràng và xinh đẹp hơn.
Từ khi Cố Ỷ nhận ra Khương Tố Ngôn sẽ không ăn mình, cô cũng dần gan lì hơn trước. Cô đã dám hỏi Khương Tố Ngôn về thắc mắc trong lòng mình: "Trước đó cô từng nói hôn ước của hai chúng ta dù không phải do chúng ta tự nguyện, cả hai đều bị ép ở chung, câu nói này có ý gì? Chẳng lẽ còn có thứ có thể ép buộc cô?"
Khương Tố Ngôn ngồi trên giường, trong khi nơi mà Cố Ỷ an tọa chính là trên cái ghế đẩu vừa rồi. Hai người, một người cúi đầu nhìn xuống, một kẻ ngẩng mặt nhìn lên. Theo lý, Cố Ỷ phải sợ muốn chết. Thế nhưng, ngay lúc hỏi Khương Tố Ngôn, có vẻ như cô vô tình quên mất đối phương là quỷ nên khí thế đặt câu hỏi rất hùng hồn, hùng hồn đến mức làm cho Khương Tố Ngôn suýt tưởng rằng nàng là bên yếu thế.
Khương Tố Ngôn cười đáp: "Đương nhiên, có kẻ ép ta, nhưng khi ở chung với phu quân, ta lại không chán ghét." Nàng giơ tay lên, ống tay áo màu đỏ trượt xuống thoáng che đi cổ tay nàng, chỉ còn lại ngón tay trắng nõn chỉ vào Cố Ỷ: "Kẻ ép chúng ta, chính là tổ tiên của phu quân."
Cố Ỷ trợn to hai mắt. Cô cảm thấy Khương Tố Ngôn đang mê sảng nhưng cô cũng biết Khương Tố Ngôn không có lý do phải gạt cô. Cô không biết mình có nên tin lời của Khương Tố Ngôn hay không? Cô do dự rất lâu, sau đó mới đặt ra một câu hỏi mà không có ai nghĩ đến: "Tổ tiên nào của tôi?"
"Tổ tiên cách đây một ngàn năm trước."
"Một ngàn năm?!" Cố Ỷ lặp lại câu trả lời, vì quá ngạc nhiên, suýt nữa cô đã té lọt khỏi ghế.
Ghế đẩu phát ra tiếng "cọt kẹt", sau đó mới ngừng lại.
Cố Ỷ vỗ ngực một cái để trấn an bản thân. Sau đó, cô mới ý thức được một chuyện khác. Nếu sự thật đúng như lời của Khương Tố Ngôn, tổ tiên một ngàn năm trước của cô đã ép nàng, dẫn đến cục diện hôm nay, vậy có nghĩa là…Khương Tố Ngôn cũng đã một ngàn tuổi rồi?!
Cố Ỷ nheo mắt nhìn Khương Tố Ngôn, thấp thỏm đặt câu hỏi: "Vậy…cô đã một ngàn…"
Khương Tố Ngôn đã là một nữ quỷ nên nàng không quá để ý khi người ta hỏi tuổi của nàng. Nàng thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, ta cũng đã chết được một ngàn năm."
Đôi mắt đen huyền của Khương Tố Ngôn chăm chú nhìn cô, môi đỏ cười đáp: "Phu quân, ta cũng đã ở dưới âm tào địa phủ, chờ nàng một ngàn năm. Một ngàn năm trước, lúc đó ta vừa biến thành lệ quỷ, tổ tiên của nàng đã tìm tới. Bọn họ muốn chế phục ta, muốn ta tan thành mây khói, nhưng họ không làm được."
"Bọn họ sử dụng hết mọi vốn liếng, mới quyết định làm ra cái khế ước này trong lúc ta không đồng ý. Bọn họ đã làm một minh hôn cho ta. Ta là bên phía người chết, còn nàng, chính là bên người sống mà họ tìm. Lấy cái khế ước này làm vật hiến tế để bọn họ có đủ sức đánh ta xuống âm phủ.
Khương Tố Ngôn vô cùng bình thản khi kể lại sự việc giống như thể nàng không thèm để ý đó là chuyện đã xảy ra trên người nàng.
Một ngàn năm đã qua, đối với nàng mà nói, tất cả đã là quá khứ.
Từ trong lời kể, Cố Ỷ lại nghĩ đến một câu chuyện khác.
Vào lúc thần đèn bị nhốt trong cây đèn, hắn đã thề rằng người nào thả hắn ra, hắn sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của người đó. Đợi đến năm thứ 100, hẳn chỉ thỏa mãn năm nguyện vọng của đối phương. Đợi đến năm thứ 500, hắn chỉ thỏa mãn ba nguyện vọng của đối phương. Đến năm thứ 800, hắn sẽ không thỏa mãn bất cứ nguyện vọng nào của đối phương nữa. Khi bị giam tới năm thứ 1000, hắn thề sẽ giết chết người đã thả hắn ra bởi vì kẻ đó đến quá trễ.
Cố Ỷ không biết suy nghĩ của Khương Tố Ngôn nhưng căn cứ vào tâm lý của thần đèn, e rằng người kia cũng muốn chơi chết mình.
Con số một ngàn năm, nghe vào không hề có cảm giác chân thực, đối với Cố Ỷ mà nói là quá xa vời. Cảm giác chân thực duy nhất mà cô đang có chính là: Cô đã bị tổ tiên mình chơi chết!
Cố Ỷ liên tục thở dài: "Giờ thì tốt rồi, tôi và cô đều là người bị hại."
Gương mặt đỉnh của đỉnh kia của Cố Ỷ bây giờ đã nhăn lại y như một trái mướp đắng, nhăn đến nổi muốn chảy ra nước đắng? Vậy mà hết lần này đến lần khác, trái mướp đắng đó còn kèm theo giọng nói hài hước hết nấc.
Khương Tố Ngôn không biết khái niệm "nữ chúa hề" là như thế nào nhưng nàng cũng bị chọc cười bởi từng hành động của cô: "Nàng chịu thiệt quá rồi."
Cố Ỷ gãi đầu, sau đó khẽ gật đầu đáp lại: "Quá thiệt rồi còn gì, nhưng cứ như vậy đi, ai biểu tôi và cô đều là kẻ xui xẻo? Từ sớm, tôi đã biết sẽ không bao giờ có chuyện tốt từ trên trời rớt xuống. Trước đó tôi còn đắc ý bản thân tôi cuối cùng cũng trúng mánh, nguyên một dĩa bánh vàng từ trên trời rơi xuống, nào ngờ đó lại là ph*n. Cũng hết cách rồi, dù sao từ nhỏ đến lớn, tôi bị xui quen rồi."
"Tính ra, nàng cũng biết nhìn thoáng."
Khương Tố Ngôn thật lòng nói ra câu này. Từ cặp mắt đen huyền nhìn Cố Ỷ, nàng nhận ra cô không hề nói dối một chữ nào.
Cố Ỷ nhún vai, tánh nết của cô vốn luôn là vậy: "Không thoáng cũng không được." Nếu cô không nhìn thoáng thì ngay lúc biết tin cha mẹ mất tích, có lẽ cô đã khóc tới mù luôn rồi. Ngược lại, Cố Ỷ đã nhanh chóng đón nhận việc cha mẹ cô mất tích. Thậm chí sau một khoảng thời gian lâu sau đó, cô cũng đã ngầm chấp nhận có lẽ cha mẹ cô đã không còn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!