*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Lacvan
Cố Ỷ ngồi co gối ở mép giường, khuỷu tay chống đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau chống cằm, ánh mắt thâm trầm.
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, cô vẫn luôn nghĩ một vấn đề: tại sao sự việc lại ra nông nổi như vầy?
Sáng hôm qua thức dậy, cốt duyệt còn rất dương gian.
Tại sao sáng nay thức dậy, cốt truyện đã trở nên âm phủ đến thế? Khi cô mới vừa mở mắt, dù cho trần nhà xa lạ nhưng bên trong điểm lạ lẫm đó vẫn có chút quen thuộc, suy nghĩ thêm chút vẫn nhận ra đây là trần nhà trên lầu hai của tiệm vàng mã.
Cô nằm nhìn lên trần nhà và suy nghĩ nhưng vẫn thấy mơ hồ.
Cô bật dậy, ngồi dựa vào đầu giường.
Lòng cô thấy vui mừng vì sống sót sau tai nạn nhưng, một khắc sau, sự vui mừng đó đã tiêu biến sạch sẽ.
Cô vừa nghiêng đầu đã thấy gương mặt hoa ghen nguyệt thẹn của Khương Tố Ngôn.
Đẹp thì đẹp nhưng gương mặt kia dễ dàng khiến Cố Ỷ sợ đến tái xanh mặt mày.
Vì là ban ngày nên Cố Ỷ không quá sợ như đã tưởng.
Dù sao mọi người đều nghĩ: ban ngày ban mặt ma quỷ không thể hoạt động khắp nơi vì chúng sợ ánh mặt trời mà!
Ánh nắng từ ngoài phòng chiếu vào người của Cố Ỷ giúp tay chân cô đỡ lạnh buốt.
Tuy nhiên, khi nắng chiếu đến Khương Tố Ngôn, sắc mặt nàng vẫn trắng bệch không có điểm nào giống người sống.
Cố Ỷ tỉnh dậy không bao lâu, Khương Tố Ngôn cũng tỉnh.
Lông mi nàng run nhè nhẹ, sau đó bỗng mở ra.
Đôi mắt của Khương Tố Ngôn đặc biệt đen, đen đến mức không tia sáng nào có thể lọt vào.
Nhìn nàng như thế, Cố Ỷ vẫn bất giác run nhẹ.
Hai nàng đối mặt trong chố lát.
Cố Ỷ vẫn là người không thể tiếp nhận nổi bầu không khí trầm mặc như thế.
Cô mở lời trước: Cô, cô dậy rồi hả? Cố Ỷ nhát gan nhưng không quá nhát.
Khi nói chuyện, ban đầu cà lăm nhưng đoạn cuối đã bình thường trở lại.
Nói chuyện ngày càng lưu loát, Cố Ỷ cũng dần dạn dĩ hơn: Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Bây giờ còn là ban ngày, cô không nên tìm chỗ trốn?
Khương Tố Ngôn nháy nháy mắt, dáng vẻ rất vô tội.
Sau đó, nàng chỉ vào túi tiền được buột trên cổ tay của Cố Ỷ: Phu quân ở đâu, thì ta ở đó.
Ta có thể tới hiện thế đều nhờ vào phước của phu quân.
Chỉ cần túi tiền chứa tóc của chúng ta còn ở đây, ta có thể coi nó là nơi nương tựa, có thể xuất hiện ở nhân gian.
Cố Ỷ nghe xong lời của nàng, lập tức muốn vứt túi tiền ngay lập tức nhưng một giây sau đó, Khương Tố Ngôn đã nắm lấy cổ tay cô.
Ngón tay nàng lạnh buốt, dạng lạnh -18°, lạnh đến nổi khiến lòng của Cố Ỷ khẽ run: Phu quân, nàng phải giữ túi tiền thật kỹ, nếu nó vô ý bị mất, ta không chắc bản thân ta sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!