Chương 48: Lão Bà Vắng Nhà

Khi gặp nan đề, về nhà ngủ một giấc mới là thượng sách.

Thực tế là vậy. Từ nãy đến giờ, Cố Ỷ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết nên cô quyết định về nhà bàn tính lại. Túi mất thì cũng đã mất. Kẻ gặp chuyện chắc chắn không phải Khương Tố Ngôn mà chính là cô.

Vả lại, từ tối đến giờ, cô đã rong ruổi ngoài đường suốt mấy tiếng đồng hồ, cơ thể đã rã rời từ lâu.

Cố Ỷ trả lại chiếc xe điện về trạm xe gần đó, sau đó mở app gọi xe trên điện thoại. Ban đầu, cô mướn xe ở làng đại học, nơi đó cách khu phố cũ đã một đoạn xa. Sau màn truy đuổi xe buýt, vị trí hiện tại của cô càng xa phố cũ hơn trước. Nếu cô kiên trì chạy xe điện về phố cũ, bản mặt xinh đẹp khuynh đảo nhân tâm của cô sợ rằng sẽ bị gió thổi liệt nửa bên.

Khi xe vừa đến, Cố Ỷ mới phủi mông đứng dậy khỏi lề đường và ngồi vào xe.

"Đêm hôm khuya khoắt sao cô ngồi ở đây? Chỗ này, trước không thôn, sau không tiệm." Tài xế ca đêm tương đối thích nói chuyện cộng thêm tò mò khi thấy cô gái xinh đẹp như Cố Ỷ đón xe đêm khuya ở chốn hoang vắng. Hắn nhẫn nhịn hồi lâu mới hỏi ra miệng.

Không nhắc thì thôi, hễ nhắc đến Cố Ỷ muốn khóc hận: "Đừng hỏi nữa, tôi nào muốn ngồi lề đường. Khuya lơ khuya lắc, nếu không bị tình thế ép buộc, mấy ai bằng lòng ngồi lê lết ngoài đường!"

"Không phải vậy chứ! Mà chuyện gì bắt cô ra đường giờ này?" Tài xế tiếp tục thắc mắc.

"Nói ra thiệt dài dòng." Cố Ỷ tóm tắt vài câu: "Tôi biết một chị gái, chị gái đó nhờ tôi đi tìm bạn trai mất tích của chỉ. Sau đó tôi đã bỏ quên vợ tôi trên xe buýt. Tôi đuổi theo chiếc xe cả buổi tối, vậy mà nó nhất quyết không chịu mở cửa! Không cho vợ tôi xuống xe! Tôi vẫn chưa liên lạc được với vợ, chắc cô ta đang giận lắm rồi!"

Tài xế nhìn Cố Ỷ thông qua kính chiếu hậu. Đầu hắn không ngừng hiện ra dòng chữ: Quan hệ rối ren!

Thời buổi này, tại sao mấy cô gái đẹp đều thích đồng giới?

Tài xế cứ thế vừa lái xe vừa trò chuyện với Cố Ỷ suốt cả hành trình. Sau khi đưa cô về phố cũ và nhận tiền, hắn vội vàng lùi xe chạy mất dạng.

Khu phố cũ vắng lặng chỉ còn một mình Cố Ỷ rầu rĩ tìm cách mở cửa bởi vì chìa khóa cửa cũng nằm trong túi thất lạc.

Cô nhìn cái cửa đóng chặt, cả người rơi vào trầm ngâm. Qua một hồi lâu, cô mới quyết định thử dùng hồn lực để mở cửa.

Cô đứng sát vào cánh cửa, cố gắng phóng một lượng hồn lực vừa đủ ra ngoài. Cô đẩy nó xuyên qua khe cửa, sau đó biến nó thành hình cái móc và dùng nó kéo chốt cửa. Cánh cửa thật sự mở ra.

Cố Ỷ không ngờ làm một lần đã thành công.

Việc phóng xuất hồn lực vốn gây ra áp lực rất lớn. Đó là một dạng tiêu hao hai tầng bao gồm cả về tinh thần lẫn thể chất. Do đó, chỉ cần thi triển một hồi, Cố Ỷ đã nhễ nhại mồ hôi.

Cố Ỷ vội vàng lau mồ hôi và bước vào nhà. Cô mở đèn pin điện thoại và đi cầu thang lên lầu. Đến lầu hai, cô mở đèn, cởi áo khoác và đi tắm. Sau khi sấy khô tóc, cô lập tức vùi người vào chăn nệm mềm mại.

Cố Ỷ thỏa sức tự do quẫy đạp trên giường bởi vì trước đó cô phải luôn chia nửa cái giường cho Khương Tố Ngôn. Bây giờ một mình một cõi, không dùng sức quẫy đạp coi sao được!

Quẫy đạp mệt mỏi, Cố Ỷ nằm lại giường chuẩn bị ngủ một giấc. Cô đắp tấm mền mỏng và nhắm mắt lại, một hồi sau bắt đầu lật qua lật lại vì ngủ không yên.

Nguyên nhân rất đơn giản: Nóng quá.

Trời gần bước vào tháng 8, không nóng chết cũng khó? Không mở điều hòa càng không ngủ được.

Tại giờ khắc này, Cố Ỷ thấy hơi nhớ Khương Tố Ngôn. Có nàng ở đây, căn phòng vốn không cần đến máy điều hòa không khí. Có nàng ngủ bên cạnh, cô tiết kiệm được một khoản lớn tiền điện.

Cố Ỷ bị nóng đến mất ngủ. Cô cũng nghĩ đến việc mở máy điều hòa nhưng nghĩ lại cái máy đó không biết đã ngưng sử dụng bao lâu rồi, cũng không biết có bao nhiêu tấn bụi trong đó. Bây giờ cô mở nó lên để mát hay để bản thân biến thành máy hút bụi?

Cuối cùng, Cố Ỷ quyết định không mở máy điều hòa không khí. Ngược lại, cô tự nhủ thầm «tâm tịnh thì tự nhiên người mát» nhằm tự an ủi tấm thân nóng nực. Đến khi hai mắt đã chống hết nổi, cô mới ngủ thiếp đi.

Một giấc đến sáng. Hơn 9h sáng hôm sau, Cố Ỷ tỉnh dậy vì quá nóng. Cô quyết định không thể để bản thân chịu nóng như đêm qua thêm một lần nào nữa. Cô nhanh chóng ngồi dậy, mở nắp máy điều hòa, sau đó tháo màn lọc vào nhà tắm để rửa sạch bụi. Sau khi hoàn thành việc lau chùi cái máy, cô bắt đầu hưởng thụ những làn gió mát lạnh.

Khoảng thời gian không có Khương Tố Ngôn, tuy Cố Ỷ phải trả thêm hóa đơn tiền điện nhưng cô sẽ được độc chiếm giường lớn, độc chiếm điện thoại, độc chiếm cả máy tính, duy nhất mình cô, một mình một cõi.

Khương Tố Ngôn cực kỳ thích phim truyền hình. Phim nước nào nàng cũng xem. Nàng còn học được chữ hiện đại nhờ vào việc xem phim, không những thế, nàng còn học rất nhanh. Một năm không biết có bao nhiêu bộ phim truyền hình được xuất phẩm trên thế giới. Bao nhiêu năm tích tụ, chỉ cần nàng muốn xem, khi ấy Cố Ỷ không bao giờ chạm được vào một góc của laptop.

Chuyện đó vốn là việc nhỏ. Điều mà Cố Ỷ sợ nhất chính là việc Khương Tố Ngôn cầm điện thoại của cô. Mỗi lần nàng lướt mấy trang thương mại điện tử và nhìn thấy quần áo đẹp, lần nào trái tim bé bỏng mỏng manh dễ vỡ của cô đều chạy tót lên cổ họng như muốn chờ thời cơ vọt ra ngoài.

Cô cũng rất sợ mỗi khi nàng đưa điện thoại cho cô xem: "Phu quân, ta thấy bộ y phục này rất đẹp, mua cho ta đi." Quỷ vương nhà cô đúng là thú nuốt vàng. Váy nào váy nấy có cái nào mà hộ dân bần cùng như nhà cô mua được đâu! Chưa kể đến việc hàng mới vừa vào tay, cô cầm chưa đủ nóng đã phải đem đốt cho nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!