Chương 4: Lão Bà

*Lacvan

– ——————–

Cố Ỷ không có năng lực phản kháng. Cô đang bị một đám yêu ma tròng lên người bộ đồ cưới kiểu nam giống như một con rối hoặc một hình nộm trong trò chơi thay đồ của mấy bé gái.

Sau đó, Cố Ỷ lại tiếp tục bị nhấn ngồi xuống ghế tròn, bắt đầu bị đám quỷ trang điểm y như người chết.

Nói vắn tắt, chính là gương mặt được phủ kín bởi thứ phấn màu trắng, chẳng những một lớp phấn mà là rất nhiều lớp như thế khiến mặt của Cố Ỷ trắng bóc như vách tường vừa được quét vôi. Sau đó, bọn chúng còn vẽ thêm hai hình tròn màu đỏ tại hai bên má cô. Cố Ỷ nhìn mình trong gương, mặt cô lúc này giống y đúc đám người giấy trong tiệm vàng mã.

Cũng không sao, có nhan sắc của Cố Ỷ chống đỡ, dù có trang điểm như người chết thì đó cũng là người chết đẹp nhất. Vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp đánh thẳng vào tâm hồn mang theo mê hoặc. Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai chê cô không đẹp tựa như vẻ đẹp của cô đã khắc sâu vào trong tâm trí của họ từ lâu.

Mặc dù hiện tại gương mặt đã bị vẽ thành thế này thì đó cũng là một vẻ đẹp mang phong cách rùng rợn quỷ quyệt của Trung Quốc.

Nếu bây giờ có ai chụp cho cô một tấm hình thì tấm hình đó có thể được coi như là một trang bìa quảng cáo cho trò chơi kinh dị kiểu trung. Nó sẽ là loại khiến độc giả phải gào khóc vì sợ nhưng vẫn ngắm nhìn vì đẹp.

Đúng vậy đó! Dù thân đang ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo, Cố Ỷ vẫn không quên thưởng thức vẻ đẹp của bản thân.

Vì cô đang tự nhủ: Thôi, nhìn được bao nhiêu lần thì hay bấy nhiêu, dù sao một cô gái đẹp thế này, chưa chắc sau này sẽ còn được nhìn nữa.

Không chỉ một mình Cố Ỷ thấy bản thân cô đẹp, ngay cả bà dì cũng vừa nhìn cô vừa cười khen tấm tắc: "Cô gia đúng là một một người trẻ xinh đẹp, nhất định tiểu thư sẽ vô cùng vừa lòng!"

Lúc này, Cố Ỷ đã cùi không sợ lỡ nên bạo gan hỏi thẳng bà dì: "Tiểu thư nhà bà thích con gái?"

Bà dì nghẹn lời. Bà ta không dám hùa theo Cố Ỷ nói xấu tiểu thư nhà mình. Lớn già đầu bị một đứa con nít làm cho cứng họng, bà dì thấy mất mặt.

Thế là bà dì định phản công, chuẩn bị mở miệng dạy dỗ Cố Ỷ. Kết quả, bà ta chưa kịp nói đã bị cô cắt ngang câu chuyện: "Bà suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời tôi. Dù cho tôi chỉ có một ngày làm tân lang, nghĩa là tôi cũng sẽ có một ngày thổi lỗ tai tiểu thư nhà bà. Bà có tin là tôi sẽ nói với tiểu thư của bà là bà ăn hiếp tôi không hả?"

Bà dì nhìn Cố Ỷ với hàm ý: Cô hay lắm! Gan lắm rồi!

Bà dì bị nghẹn đến khó chịu bởi hai câu nói của Cố Ỷ. Vì thế, những lời sau đó của bà ta bắt đầu kẹp súng đeo gậy: "Cô gia, người nói nhiều với tôi cũng vô dụng, đừng chậm trễ giờ lành, mời người đi cho!"

Cố Ỷ cực kỳ muốn bản thân hiên ngang oai vệ hùng dũng xông thẳng ra ngoài. Cô rất muốn cho đám yêu quái đã bắt cô về làm tân lang biết thế nào gọi là nắm đấm.

Đáng tiếc thay, cả hai chân cô đã bủn rủn cả rồi, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

Từ nhỏ tới lớn, Cố Ỷ đã đọc rất nhiều tiểu thuyết kinh dị. Dù cho cô có ngu cách mấy cũng nên biết được bản thân cô bây giờ đang bị bắt minh hôn, chưa chắc sống qua ngày mai.

Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, hai chân cô bắt đầu run lập cập, không tài nào đứng vững.

Đừng thấy khi nãy Cố Ỷ nói chuyện khí thế hùng hồn mà nghĩ cô không sợ. Thật ra Cố Ỷ là dạng bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối. Dù cho sắp ngủm củ tỏi nhưng danh tiếng cũng không thể tụt được.

Cố Ỷ nuốt nước miếng, đưa tay về phía bà dì.

Bà dì vẫn chưa hiểu, ánh mắt lộ rõ vẻ thắc mắc. Thật ra, lý do khiến Cố Ý dám nhờ bà ta chính là, trong căn phòng này, chỉ mình bà ta có vẻ ngoài giống người nhất. Đổi thành kẻ khác, thử hỏi cô có dám gây chuyện như thế với thứ nhét đầy hoa vào tròng mắt kia không?

Nực cười, dĩ nhiên Cố Ỷ không dám rồi.

Cố Ỷ nhận ra ánh mắt hoang mang của bà dì, tiếp tục nói ra lời khiến bà ta phải nghẹn họng chập hai: "Nhìn cái gì mà nhìn? Bà không thấy chân tôi đang bủn rủn hay sao? Sao không tới dìu tôi đi?"

Dùng giọng điệu hung dữ để nói ra nỗi sợ hãi trong lòng, nhắm chừng cũng chỉ có mình Cố Ỷ.

Bà dì suýt bật cười, ném cho Cố Ỷ một ánh mắt xem thường, cuối cùng vẫn đi tới đỡ cô. Bà ta bắt đầu trêu chọc: "Nè cô gia, người phải cố gắng chút, đừng để chưa vào động phòng mà hai chân đã đuối như vậy. Nếu bị truyền ra ngoài, mặt mũi của tiểu thư nhà tôi phải để đâu?"

"Thích để đâu thì để đó."

Cố Ỷ không hổ danh là mỹ nhân không nên há mồm. Bản lĩnh đáp trả lại khiến khuôn mặt bà dì vốn đã nhợt nhạt nay còn trắng hơn. Bà ta liếc Cố Ỷ nhưng không có gan hùa theo cô nói xấu tiểu thư.

Không biết chừng, đợi xong việc, không biết tiểu thư sẽ đối xử với bà ra sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!