Cổ của Khương Tố Ngôn dĩ nhiên sẽ không chảy ra giọt máu nào, trong cơ thể nàng không hề có một giọt máu.
Thế nhưng khung cảnh ấy lại khiến những người có mặt ở đó đồng loạt vỗ tay, trong lòng ai cũng nghĩ: Trời ơi, đúng là chuyên nghiệp quá, diễn đỉnh thật đấy!
Chờ tiếng vỗ tay lắng xuống, Khương Tố Ngôn mới nắm tay Cố Ỷ, cùng rời khỏi đại sảnh yến tiệc.
Khương Tố Ngôn khoác tay Cố Ỷ, theo cô bước lên những bậc thang của tòa lâu đài. Cầu thang trong lâu đài là dạng xoắn ốc, khi đi phải nhấc váy lên, nếu không thì chẳng khác gì đang dùng váy để lau sàn.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Khương Tố Ngôn hỏi, Cố Ỷ quay đầu lại, đưa tay làm động tác "suỵt": "Đừng hỏi, cứ đi theo em."
Khương Tố Ngôn đương nhiên sẽ đi theo Cố Ỷ, bất kể hành trình bao xa, bất kể đích đến là đâu, chỉ cần là nơi Cố Ỷ muốn đến, nàng sẽ luôn theo sát.
Hai người đi mãi, lên đến tầng cao nhất của cầu thang, Cố Ỷ mở cánh cửa lớn, dẫn Khương Tố Ngôn ra ban công.
Cố Ỷ ôm lấy Khương Tố Ngôn, đặt nàng ngồi lên lan can đá của ban công, sau đó cô cũng nhẹ nhàng nhảy lên ngồi cùng. Khương Tố Ngôn thì ngồi nghiêm chỉnh, còn Cố Ỷ ngồi nghiêng. Khương Tố Ngôn nghiêng đầu thắc mắc không biết Cố Ỷ định làm gì, người kia lại mỉm cười: "Lát nữa chị sẽ biết."
Cả hai yên lặng chờ đợi một lúc trên ban công. Đột nhiên, bầu trời đêm bị xé toạc bởi ánh sáng rực rỡ, "vút" một tiếng, pháo hoa kéo theo đuôi sáng dài bay vút lên không trung, rồi "bùm" một tiếng nổ tung giữa bầu trời.
Ngay khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ nghiêng người tới trước, đặt một nụ hôn nhẹ lên má Khương Tố Ngôn, chỉ khẽ chạm một chút rồi liền rút về.
Khương Tố Ngôn định tiến lên để hôn tiếp, nhưng bị Cố Ỷ đặt tay lên vai giữ lại: "Đừng vội, chị nhìn thêm một chút nữa đi."
Khương Tố Ngôn không hiểu ý cô là gì, chỉ nghe tiếng pháo hoa "vút vút" vang lên không ngừng, từng chùm hoa lửa rực rỡ nở bung trên bầu trời. Đẹp thì có đẹp, nhưng loại pháo hoa này nàng đã xem vài lần rồi, dù rực rỡ cũng chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt. Vẻ đẹp ngắn ngủi như thế không thể mê hoặc được Khương Tố Ngôn, trong mắt nàng, Cố Ỷ vẫn là người đẹp nhất.
Khi nàng đang nghĩ như vậy, đợt pháo hoa tiếp theo nở rộ trên trời, nhưng lần này có chút khác biệt.
Khương Tố Ngôn khẽ mở to mắt, pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt đen láy của nàng, cùng với một dòng chữ hiện rõ ràng.
Cố Ỷ & Khương Tố Ngôn, mãi mãi bên nhau
Câu nói của Cố Ỷ rất ngô nghê, cũng quá trực tiếp. Với người như Khương Tố Ngôn, nếu phải tỏ tình nhất định sẽ dùng thơ ca. Nàng sẽ nói kiểu như: "Nguyện ta như sao, quân như trăng, đêm đêm ánh sáng sánh đôi nhau" chứ tuyệt đối không nói thẳng tuột như thế, để lộ hết tình cảm trong lòng.
*Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương hiểu khiết. Đây là câu thơ trong bài "Xa diêu diêu thiên", của nhà thơ Phạm Thành Đại, hiệu là Thạch Hồ cư sĩ, thi nhân thời Nam Tống.
Nhưng Cố Ỷ thì khác. Cô là người thẳng thắn, yêu là phải nói rõ ràng, để Khương Tố Ngôn hiểu cô yêu nhiều đến mức nào.
Khương Tố Ngôn đã cảm nhận được. Không chỉ cảm nhận được, mà trái tim vốn không tồn tại của cô cũng đang "thình thịch" đập loạn không ngừng. Âm thanh ấy thật ồn, còn ồn hơn cả những tiếng pháo hoa nổ vang trên trời.
Khương Tố Ngôn đưa tay lên ngực, đặt lên trái tim mình, mà không hề hay biết khóe môi đã khẽ nhếch lên, nở một nụ cười.
"Đẹp không?"
Khương Tố Ngôn khẽ gật đầu: "Rất đẹp."
Cố Ỷ nói rằng muốn tạo bất ngờ cho nàng, Khương Tố Ngôn còn tưởng chiếc váy cưới trên người mình chính là món quà đó, không ngờ món quà thực sự lại là bất ngờ nhỏ này.
Món quà nhỏ bất ngờ này, Khương Tố Ngôn thật sự rất thích.
Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, nàng nghiêng đầu hôn lên môi Cố Ỷ, nụ hôn ấy vừa quấn quýt vừa đắm say, tay còn vươn về phía trước, chạm vào những ngón tay của Cố Ỷ. Ngón tay của hai người quấn lấy nhau, chẳng biết từ lúc nào, khi nụ hôn dần sâu thêm, bàn tay họ cũng đan chặt vào nhau.
Chỉ hôn thôi làm sao đủ? Đối với Khương Tố Ngôn, như vậy là hoàn toàn không đủ. Cơ thể hai người đã sớm quen thuộc đến tận xương tủy đang không ngừng gọi tên nhau. Nàng khao khát sự v**t v* của Cố Ỷ, khao khát từng cái chạm tay nhẹ nhàng khiến da thịt nàng run rẩy, khao khát Cố Ỷ giống như cá khao khát đại dương, chim khao khát bầu trời. Những điều từng là không thể với nàng, giờ lại nằm trong tay, có thể chạm đến bất cứ lúc nào.
Nhưng hôm nay, chỉ một nụ hôn là đủ rồi.
Khương Tố Ngôn chưa bao giờ tham lam niềm vui trong chốc lát. Với nàng, mỗi ngày sau này đều có thể gần gũi với Cố Ỷ hơn nữa. Hôm nay, nàng muốn làm một vài chuyện khác.
Nụ hôn cuối cùng cũng dừng lại, trán chạm vào trán, dù giữa họ không hề có hơi thở luân chuyển, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!