Chương 226: Khi Diêm Vương và Quỷ Vương đi chơi Rằm tháng bảy (2)

Hỏi ý kiến Cố Ỷ, quả nhiên là vô ích.

Ánh mắt Khương Tố Ngôn nhìn về phía Cố Ỷ mang theo chút oán trách, người ta làm dâu còn chuẩn bị đủ thứ lễ vật cho mẹ chồng mà cũng chẳng lấy được lòng bà, trong khi mình chẳng mang theo gì hết, chẳng phải sẽ bị Lâm Mạn Thư nói xấu sau lưng là một đứa con dâu/con rể vô tâm không hiểu chuyện à?

Cái đồ quỷ Cố Ỷ này, đúng là không hiểu chút gì về sự đáng sợ của mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu!

Khương Tố Ngôn âm thầm oán thán trong lòng, rõ ràng hai đứa đã cùng nhau xem phim truyền hình về đề tài mẹ chồng nàng dâu, cuối cùng chỉ có mình là nhớ kỹ.

Khương Tố Ngôn bỏ mặc Cố Ỷ tiếp tục vùi đầu vào danh sách trong phòng, còn mình thì ra ngoài đi dạo.

Cố Ỷ chống cằm bằng bút, trong lòng nghĩ: Khương Tố Ngôn chắc là đang lo lắng rồi. Lần trước đến là kiểu đánh úp bất ngờ, ba mẹ cô không chuẩn bị trước. Nhưng lần này thì khác, chắc chắn họ đã có chuẩn bị tâm lý, sẽ chờ để gặp họ đàng hoàng.

So với lần đầu ở âm phủ hay lần đầu đến dương gian, lần này giống như một buổi thăm hỏi chính thức hơn. Hơn nữa, họ cứ mãi nhận được đủ thứ từ ba mẹ, mà chưa từng đáp lại điều gì, điều đó khiến Khương Tố Ngôn thấy ngượng ngùng.

Theo Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn đã bỏ ra quá nhiều rồi, chẳng có gì quan trọng hơn việc Khương Tố Ngôn chịu đến gặp ba mẹ mình. Nhưng vợ lo lắng như vậy, thì cô cũng phải góp chút sức.

Chẳng lẽ lại thật sự đi nhổ rau dưới âm phủ mang lên dương gian? Chắc chắn sẽ bị ba mẹ đánh chết!

Mắt Cố Ỷ đảo một vòng, chợt nghĩ ra một ý hay: nhổ lông con quỷ mặt hồ ly! Trước đó Cố Ỷ cũng từng lén làm thử nghiệm rồi, nhưng là làm trên người mấy con quạ.

Dù sao thì mấy con đó có làm gì cũng chỉ "quạ quạ" kêu vài tiếng, mạng sống lại bị cô nắm trong tay, chẳng dám làm gì vượt quá giới hạn.

Cố Ỷ nhổ vài sợi lông của con quạ đặt sang một bên, rồi dùng hồn lực của mình để giữ nguyên hình dạng lông vũ. Thứ đó không hề thay đổi chút nào.

Với hồn lực hiện tại của cô, truyền hồn lực vào lông hồ ly thì giữ đến Tết Thanh Minh lần sau cũng không thành vấn đề.

Nghĩ là làm, khi Khương Tố Ngôn còn đang đi dạo bên ngoài tìm quà để mang theo, Cố Ỷ liền gọi quỷ mặt hồ ly nửa bên và hai con tiểu hồ ly của nó đến.

Quỷ mặt hồ ly nửa bên vừa đến liền chắp tay hành lễ với Cố Ỷ, hai con tiểu hồ ly đi theo phía sau cũng học theo.

Cố Ỷ mỉm cười, vẻ mặt trông vô cùng thân thiện, bảo bọn họ ngồi xuống. Quỷ mặt hồ ly nửa bên thầm thấy nghi ngờ trong lòng, nó biết có chuyện gì đó không đúng, vì nụ cười hiền hòa của Diêm Vương Cố Ỷ thật sự rất hiếm thấy.

Bình thường nhìn thấy bọn họ mấy "nhân viên" này thì mặt mày cô toàn cau có, giờ tự nhiên tỏ ra thân thiện với mình, nhất định là có điều mờ ám!

Nhưng lời của Cố Ỷ, nó lại không dám không nghe. Quỷ mặt hồ ly nửa bên dè dặt ngồi xuống, chỉ để có một phần ba mông chạm vào ghế.

Nào ngờ vừa mới ngồi xuống, cái ghế liền động đậy, trói chặt nó vào ghế không thể cử động.

Nửa khuôn mặt còn lại của quỷ mặt hồ ly hiện ra vẻ kinh ngạc, đến con mắt hồ ly cũng mở to: "Diêm Vương đại nhân làm vậy là sao?! Tiểu nhân mấy ngày nay luôn tận tâm tận lực, chưa từng dám lười biếng, cũng không xử oan sai cho bất kỳ ai, sao Diêm Vương đại nhân lại đối xử với tiểu nhân như vậy?"

Quỷ mặt hồ ly nửa bên vội vàng rà soát lại toàn bộ hành động gần đây của mình trong đầu, nhưng vẫn không tìm ra mình đã phạm lỗi gì.

Huống hồ cho dù mình có sai đi nữa, thì bắt luôn cả hai em bé hồ ly là sao?

Đối mặt với lời chất vấn của quỷ mặt hồ ly nửa bên, Cố Ỷ vẫn cười tươi rói, đặt bút xuống, vòng ra phía sau: "Là thế này, ngươi đừng căng thẳng. Gần đây ngươi không phạm lỗi gì cả, ta gọi ngươi tới đây cũng không phải để trừng phạt, mà là có việc muốn nhờ."

Cố Ỷ trông thì khách sáo, nhưng quỷ mặt hồ ly lại thấy tình hình rất không ổn, việc này có lẽ không dễ giúp.

Nếu không phải vậy thì Cố Ỷ đâu cần trói mình lại. Nhưng bây giờ cô ấy là dao, mình là thịt cá, quỷ mặt hồ ly đành cố nặn ra nụ cười: "Diêm Vương đại nhân, ngài có gì cứ việc sai bảo. Tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm tận lực, chết cũng không từ!"

Nó thật lòng muốn cho Cố Ỷ thấy sự trung thành của mình, mong cô tha cho nó. Hai con tiểu hồ ly phía sau còn run cầm cập hơn nữa, dù đã làm quỷ bao nhiêu năm, nhưng gặp cảnh thế này thì chưa bao giờ. Hai cái đuôi đều dựng đứng lên, lông tơ xù hẳn ra, trông càng bông xù hơn.

Ánh mắt Cố Ỷ lướt qua, nhìn thấy lớp lông cáo mềm mượt ấy, càng cười vui vẻ.

"Không cần phải nói đến chết với chóc gì đâu, ta cũng không định để ngươi hồn phi phách tán. Ta chỉ muốn nhổ ít lông thôi, ngoan nào, đừng sợ, rất nhanh sẽ xong, không đau chút nào đâu."

Cố Ỷ cười mà trông y như một tên lưu manh sắp ra tay với tiểu thư khuê các, bàn tay chìa ra đầy vẻ tội lỗi, nhưng quỷ mặt hồ ly thì hoàn toàn không thể chống cự. Nó nhìn Cố Ỷ càng lúc càng đến gần, mồ hôi tuôn như mưa.

Cuối cùng, mọi chuyện vẫn theo ý Cố Ỷ, cô nhổ được không ít lông từ ba con hồ ly lớn nhỏ ấy, chuẩn bị làm thành một chiếc chăn lông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!