Chương 21: Học Phí

Cố Ỷ đôi co với tiểu hòa thượng hai mươi phút. Cuối cùng, hòa thượng thua trận, trả lại tiền cho cô vì da mặt của Cố Ỷ quả thực quá dày.

Trước đó, cô không vui vì chuyện người đàn bà, tiếp đến là kỳ thi học kỳ nên dạo gần đây cô cực kỳ mệt mỏi. Vì thế, khi nghe một loạt lời quảng cáo của hòa thượng, cô mới hứng chí bỏ tiền ra mua lá bùa. Giờ bình tĩnh lại, cô mới lật đật đi đòi lại tiền.

Nếu lá bùa đó thật sự đuổi được quỷ, cô sẽ không nói gì. Tuy nhiên, vấn đề ở đây chính là nó không hề có tác dụng với Khương Tố Ngôn. Một sinh viên nghèo kiết xác như Cố Ỷ nhất định phải đòi lại tiền.

Một người keo kiệt như Cố Ỷ, 200 tệ có thể xài hơn một tuần lễ. Cô dành 6 tệ cho bữa sáng, 12 tệ cho phần cơm trưa ở căn tin trường, bữa tối ăn ở tiệm cơm cũng không tốn bao nhiêu. Một ngày tốn chừng 30 tệ.

Lá bùa này 200 tệ lận đó!

Cố Ỷ càng nghĩ càng xót.

Liên quan đến sinh kế mấy ngày liền, Cố Ỷ phải dốc hết sức bình sinh đấu võ mồm với hòa thượng để đòi lại 200 tệ.

Lấy lại được tiền, Cố Ỷ lập tức trả lại lá bùa cho hòa thượng, tranh thủ chạy mau.

Hòa thượng cầm túi nhỏ, nhìn bàn tay vừa cầm 200 nay đã trống không, thầm mắng: "Thân nghèo rớt mồng tơi không có tiền mua thì đừng có mua, xui xẻo."

Hắn nói xong câu đó, bất thình lình, nghe tới một tiếng cười lạnh gáy: "Haha."

Tiếp sau tràng cười lạnh gáy chính là một đợt gió lạnh rót vào cổ áo của hắn. Giữa tiết trời mùa hạ, đợt gió lạnh càng thêm rõ ràng, nó tựa như một khối băng bất thình lình nhét vào trong y phục của hắn khiến toàn thân hắn run lập cập.

Hòa thượng vội quay đầu lại để kiếm tìm giọng cười nữ tính đó nhưng không phát hiện gì cả. Hắn sửng sốt, nhìn cánh tay và nhận ra hắn đã nổi da gà toàn thân. Hắn nắm chặt ví tiền và nhớ lại lời nói của cô gái lúc nãy.

Cô ta nói: "Tôi đã cho nữ quỷ đi theo tôi nhìn rồi, cô ta không có phản ứng với nó." Hòa thượng nuốt nước miếng, thầm niệm "Nam Mô A Di Đà Phật".

Hòa thượng vừa dứt lời đột nhiên lại nghe được tiếng cười.

Cố Ỷ không hề hay biết chuyện sau đó của hòa thượng cũng không biết Khương Tố Ngôn lén lút giở trò xấu. Cô ngồi xe buýt, nhìn điện thoại, đi đến ngôi chùa thứ hai.

Lần này cô không để mình tiếp tục bị hòa thượng lừa gạt. Trước khi hỏi Khương Tố Ngôn, cô cũng đã tự đưa ra phán đoán, thứ này không có hồn lực. Nếu như ngay cả một điểm hồn lực cũng không có, những cái khác không cần phải cân nhắc, chắn chắc là lừa gạt.

Tương đối đáng tiếc chính là Cố Ỷ đã bôn ba liên tiếp đến ba bốn ngôi chùa và hai đạo quán cũng không nhìn thấy vật phẩm chứa hồn lực. Cố Ỷ thở dài, quả nhiên, vốn không có nhiều hòa thượng đạo sĩ có bản lĩnh thật sự. Tất cả mọi người chỉ là người thường kiếm miếng ăn thôi.

Những chùa miếu đó tuy nhang khói thịnh vượng nhưng một người có bản lĩnh bắt ma cũng không có. Cố Ỷ thoáng thất vọng.

Hành trình của cô vẫn còn một đạo quán cuối cùng nhưng Cố Ỷ không muốn đi vì nó quá xa xôi lại đìu hiu vắng vẻ, thiếu bóng khách hành hương. Chỉ là trên đường về thuận đường nên cô mới nhét nó vào hành trình.

Cả ngày thăm hỏi các chùa miếu đạo quán, hai chân Cố Ỷ đau nhức, toàn thân đều mệt mỏi. Đến cũng đã đến rồi, còn một nơi thôi, hay là đi luôn cho rồi.

Trên mạng nói nơi đó vô cùng hiu quạnh tĩnh lặng, không có khách hành hương. Cố Ỷ nghĩ thầm coi như là một nơi tốt nên tiếp tục đi đến đó. Đạo quán vô cùng vắng vẻ y như thông tin trên mạng. Nó tọa lạc dưới chân của một ngọn núi nhỏ. Những chùa miếu khác thông thường đều xây trên sườn núi hoặc đỉnh núi. Còn đạo quán này lại không giống bình thường, xây ở chân núi. Thôi, cũng may là ở chân núi, nếu ở sườn hay đỉnh núi, chắc Cố Ỷ cũng không đủ sức leo đến nơi.

Tuy nó ở chân núi nhưng cô cũng phải đi một đoạn bậc thang mới đến.

Ngay vừa đến đạo quán, Cố Ỷ cảm giác có điểm không thích hợp. Ngay lúc ấy, cô bỗng nảy ra suy nghĩ: hình như có hy vọng.

Nhang khói ở đây có điểm lạ. Tại cửa ra vào không ngửi thấy mùi nhang khói như ở các đạo quán đông đúc khác nhưng tại đây lại có một làn khói xanh bay lững lờ phía trên đạo quán. Cố Ỷ nhìn thấy một ít hồn lực xen lẫn trong làn khói xanh ấy.

Biểu hiện rõ ràng nhất chính là Khương Tố Ngôn chui ra từ cái bóng của Cố Ỷ. Nàng đứng bên cạnh cô, đưa mắt nhìn đạo quan với ánh mắt bất thiện.

"Ta thực sự không ngờ, phu quân có thể tìm được nơi này."

Khương Tố Ngôn nhìn thẳng về trước. Cửa đạo quan bỗng đóng chặt chẳng rõ nguyên do. Sau khi câu nói của nàng được thốt ra, một giọng nữ trong đạo quan cũng vang lên: "Ta không rõ tại sao thời tiết hôm nay xấu đến vậy, thì ra có một con đại quỷ tới trước cửa. Lá gan cũng lớn lắm, dám tìm đến tận đây."

Giọng nói vừa vang lên đã mang theo chút bén nhọn, nghe vào chói tai. Cách một cánh cửa đã phát giác Khuong Tố Ngôn, đối phương quả thật có bản lĩnh.

Cố Ỷ thầm nghĩ người này chắc chắn sẽ giúp được cô trừ con ác quỷ đang đi theo người đàn bà kia. Cô vui mừng và bắt đầu tò mò, lẳng lặng nhìn chằm chằm cánh cửa. Tiếng nói vừa dứt, hai canh cửa gỗ của đạo quan cũng từ từ mở ra, từ bên trong bước ra….

Một nam sinh đang mặc đồng phục sơ trung?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!