"Đây là cha mẹ tôi, trước đó họ đến núi tuyết du lịch, đến tận bây giờ cũng chưa rõ tung tích. Tôi nghĩ thời gian mất tích của họ còn lâu hơn con dì." Giọng nói của Cố Ỷ rất nhỏ, không chứa nhiều đau buồn nhưng cặp mắt cô đã đong đầy cô đơn.
"Tôi và dì giống nhau. Tôi mất cha mẹ. Dì mất con gái. Cha mẹ tôi hiện không rõ tung tích, sống không thấy người, chết không thấy xác. Tôi chưa tìm thấy họ nhưng tôi biết, họ đã dữ nhiều lành ít."
Cố Ỷ chăm chú nhìn người đàn bà: "Dì à, con người là phải đi về phía trước, tôi sẽ sống tốt vì cha mẹ tôi chắc chắn sẽ không muốn thấy tôi thất hồn lạc phách vì sự qua đời của họ."
Cố Ỷ nói rất nghiêm túc. Nếu như cô có thể khiến người đàn bà kia hoàn toàn tỉnh ngộ, cô sẽ không ngần ngại vạch ra vết thương còn đau nhức của mình cho người ta xem. Cô không có năng lực bóc con quỷ ra khỏi cơ thể người đàn bà nhưng người khác thì có.
Có lẽ vì Cố Ỷ đồng cảnh ngộ nên người đàn bà bắt đầu dao động. Ánh mắt bà ta nhìn cô đã không còn sự phẫn nộ như trước.
Cố Ỷ thở phào vì cảm xúc của người đàn bà đã ổn định. Bỗng con ác quỷ phát ngôn khiến cô nghẹn lời: "Nói mấy lời tào lao làm gì, cũng không phải là không có cách tìm con của cô."
Người đàn bà vốn đã bình tĩnh dần điên cuồng táo bạo. Con gái chính là yếu điểm của bà ta.
"Tôi, tôi chỉ muốn biết Viện Viện đang ở đâu! Sống thấy người, chết phải thấy xác. Nếu con bé chết thật, tôi cũng phải mang con bé về nhà! Cầu xin cô! Nếu như cô biết con bé đang ở đâu! Hãy giúp tôi! Giá nào cũng được, muốn mạng tôi cũng được!" Người đàn bà bắt đầu khóc. Nước mắt bà ta dần chảy ra từ hốc mắt rơi xuống quầy.
Chẳng bao lâu, chúng đọng lại thành vũng nhỏ trên mặt quầy.
Khác với tên Đầu Rong Biển, dòng lệ của người đàn bà long lanh trong suốt, không vấy bẩn bởi vì…bà ta là con người.
Cố Ỷ không thể dùng lời ba hoa để đuổi khéo người đàn bà ấy giống như cách cô đã làm với tên Đầu Rong Biển. Cô chỉ ngồi đó và thốt ra câu: "Xin lỗi."
Lời nói phía sau còn đọng trên môi nhưng không thể phát ra thành tiếng bởi vì cô bất lực.
Cả tiệm bỗng tĩnh lặng. Một hồi lâu sau đó, người đàn bà mới buông hai tay, khôi phục dáng vẻ co ro, đứng dậy rời khỏi tiệm.
Cánh cửa hông phát ra tiếng "kẽo kẹt" vì bị kéo ra, sau đó bị đóng lại.
Cố Ỷ ngồi lặng thinh thật lâu mới đứng dậy đóng cửa tiệm tắt đèn và đi lên lầu. Cô đạp lên cái cầu thang có niên đại xa xưa, tay vịn thành cầu thang, từ từ đi lên lầu chậm hơn lúc đi xuống rất nhiều.
Vừa mới lên lầu, cô đã thấy Khương Tố Ngôn đang ngồi ở đầu giường. Nàng đã ngừng coi phim. Viền váy đỏ rơi xuống mép giường. Nếu sắc mặt của nàng không tái nhợt, chắc sẽ không có ai nghĩ ràng nàng là một nữ quỷ.
Cố Ỷ buồn bã. Cô nhìn Khương Tố Ngôn. Ngay lúc nàng vừa dang rộng đôi tay, cô lập tức nhào vào lòng nàng.
Cái ôm của Khương Tố Ngôn không ấm áp, lạnh băng mới đúng. Trước đây, cô cũng thường hay ôm ấp đùa giỡn với bạn bè nhưng hôm nay cô thật sự cần một chút ấm áp để sưởi ấm cõi lòng.
"Có phải tôi rất vô dụng đúng không?"
Cố Ỷ cô đơn thốt ra câu hỏi. Ngón tay của Khương Tố Ngôn rơi vào mái tóc vàng phai màu của cô. Móng tay đen dài lẫn vào mái tóc, chậm rãi vuốt.
Đối với vấn đề này, nàng quả thực không thể nói ra lời trái lương tâm: "Ừ, phu quân rất vô dụng."
"Cô không thể an ủi tôi một lời."
Khương Tố Ngôn cười. Cố Ỷ nghe tiếng nàng cười. Cô ngẩng đầu nhìn nàng bộc bạch: "Nhưng tôi rất, rất muốn giúp bà ta."
"Giúp bà ta chuyện gì? Tìm con?"
Móng tay đen quấn quanh sợi tóc vàng vàng của Cố Ỷ. Cô hiếm khi thân mật với nàng. Đối với Khương Tố Ngôn, việc ôm cô vào lòng, tiếp xúc da thịt gần gũi như thế này thật sự rất ít.
Chỉ bẳng cái ôm này, nếu như Cố Ỷ nhờ nàng giúp, có khi nàng sẽ thật sự giúp cô tìm con gái của người đàn bà kia. Cô gái kia đã chết. Đối với nàng, việc tìm kiếm một người đã chết đơn giản hơn nhiều so với tìm một người còn sống. Tìm một con quỷ, quá đơn giản.
Khương Tố Ngôn rất thích Cố Ỷ bởi vì cô cực kỳ ấm áp. Nàng rất thích ở gần cô. Do cô còn sợ nàng nên hai người rất ít gần gũi nhau.
Tuy nhiên, Cố Ỷ lắc đầu. Đáp án ngoài dự đoán của Khương Tố Ngôn.
"Không, tôi muốn kéo con quỷ kia ra khỏi người bà ta." Cố Ỷ rời khỏi lòng Khương Tố Ngôn. Nàng buông tay ra. Sợi tóc cô trượt xuống khỏi ngón tay nàng. Nguồn nhiệt ấm áp trước đó còn trong lòng nay đã cách xa nàng.
Khương Tố Ngôn chợt thấy trống vắng. Thế nhưng, cũng vì lời nói của Cố Ỷ mà nàng chợt nở nụ cười: "Xem ra nàng cũng rất sáng suốt. Nhưng ta không giúp được nàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!