Lúc trước Cố Ỷ luôn cảm thấy bản thân cô rất giống một nữ chính trong tiểu thuyết.
Từ nhỏ đã là một mỹ nhân còn là dạng mỹ nhân hại nước hại dân.
Lúc nhỏ cô luôn được mọi người yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay, hay được gọi là bảo bối là thiên sứ. Lúc học sơ trung, đại hội thể thao năm nào cô cũng được giáo viên cho cầm bảng tên lớp đi đầu. Vào đại học thì khỏi cần phải nói, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, đàn anh khóa trên, đàn em khóa dưới hay bạn học đến tỏ tình có thể xếp thành một hàng dài từ cửa lớp đến căn tin số 2 trên lầu hai.
Còn phát sinh thêm chuyện cha mẹ ra ngoài du lịch gặp bất trắc, cha mẹ không rõ sống chết, khi khổng khi không trở thành một cô nhi trưởng thành. Đây không phải tiêu chuẩn gia cảnh của một nữ chính thì là gì hỡi người?
Cố Ỷ luôn thấy cô sẽ thuộc dạng nữ chính trong bộ tiểu thuyết hiện đại ngôn tình tổng tài bá đạo hoặc là kịch bản ảnh hậu ỷ đẹp tung hoành ngang ngược trong giới giải trí. Sao bây giờ lại xảy ra chuyện thế này?
Tại sao cô lại trở thành nữ chính đắng lòng trong tiểu thuyết kinh dị?
Cố Ỷ cúi đầu nhìn ngón tay, chỗ bị đâm vẫn còn chảy máu. Cô hút mấy lần để máu cầm hẳn, sau đó dùng khẩu trang trong áo cột chặt tay mình, nếu không chắc nó sẽ còn chảy nữa.
Đầu ngón tay vẫn còn đau. Bây giờ cô lại không có tâm trạng để quan tâm nó. Bởi vì cách đó không xa, một thứ đáng sợ không giống hình người đang chậm rãi đến gần.
Sau khi bị ánh sáng đỏ trong tiệm vàng mã nuốt chửng, Cố Ỷ cảm giác bản thân mình đang bị rơi tự do, trước mắt cô chỉ là một màu đen, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đợi khi ánh sáng xuất hiện trở lại, cô đã thấy mình đang ở trong một cái viện nhỏ cũ nát.
Cố Ỷ quan sát một vòng mới phát hiện đây là cái viện cổ kính nhưng đổ nát. Cỏ dại trong sân mọc cao tới tận đầu gối, càng chứng tỏ cái viên này đã lâu không có ai chăm sóc.
Cô còn cho rằng mình bước qua cánh cửa thần kỳ, nào ngờ là đi xuống âm phủ.
Cố Ỷ quan sát không được bao lâu, đã nghe thấy một âm thanh ghê rợn. Tiếng động đó phát ra từ đám cỏ dại, cứ xạt qua xạt lại. Cố Ỷ tưởng đó là rắn nên vội vàng phóng nhanh đến gần cửa viện. Cô bắt đầu thăm dò đống bàn ghế đầy bụi nằm ngổn ngang trên đất, phía trước không có, phía sau cũng không.
Ngay lúc Cố Ỷ do dự, tiếng động kia ngừng lại, sau đó tiếng lẩm bẩm vang lên giống như tiếng suối chảy róc rách.
Cố Ỷ kinh ngạc loay hoay tìm nơi phát ra tiếng động. Bỗng đâu, cô nhìn thấy một bóng người cao gầy đang đứng gần cái giếng cạn trong sân, còn có một thứ gì đó vừa cong vừa dài đang ngoe nguẩy bên cạnh bóng dáng kia.
Cố Ỷ đã nhìn lầm. Lúc này cô mới có thời gian nhìn chăm chú hơn. Thứ ngoe nguẩy kia chỗ nào giống rắn, nó rõ ràng chính là cái lưỡi của bóng người cao gầy kia!
Cố Ỷ đã xem không ít phim kinh dị nên gần như trong phút chốc cô đã đột phá cảm giác chán ghét những thứ dơ dáy bẩn thiu thường ngày để chui vào một cái lỗ hỏng đầy bụi, cẩn thận từng li từng tí giấu mình vào góc tường.
Sau đó không lâu, tiếng huyên náo lại vang lên. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Cố Ỷ ôm chân rúc vào trong góc.
Đúng là muốn mạng thiệt mà!
Với tướng mạo như thế này, cô không thể nào chỉ là một nhân vật quần chúng?
Cố Ỷ nuốt nước miếng, cố gắng làm giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân.
Ánh trăng nhàn nhạt thông qua cái cửa sổ xiêu vẹo chiếu vào trong. Không lâu sau đó, bóng người cao gầy che đi một nửa ánh trăng. Lúc này, Cố Ỷ mới hiểu ra: Vật kia đang ở trên đầu cô rồi!
Cố Ỷ thầm cầu chuyện thứ kia sẽ không phát hiện ra cô! Tuyệt đối không được phát hiện cô!
Cố Ỷ không được như ý. Cái lưỡi dài thườn thượt của tên cao gầy kia bắt đầu trượt từ trên xuống, âm thầm trượt xuống gần chân của Cố Ỷ. Cái lưỡi kia lạnh buốt vô cùng. Ngay khi nó vừa đến bên chân, cô đã thấy từng cơn ớn lạnh đang đánh về phía mình.
Cố Ỷ cứng đờ ngẩng đầu, chỉ thấy tên cao gầy đang mở to miệng, cái miệng ấy rộng muốn vòng qua tới gáy, giữa miệng là cái lưỡi cong dài.
"Chết chắc rồi!"
Phòng tuyến tâm lý của Cố Ỷ hoàn toàn sụp đổ. Người bị dồn vào chân tường rất dễ dàng có những hành động đột phá lý trí.
Trong khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ duỗi chân dậm một cái thật mạnh vào cái lưỡi kinh tởm của tên cao gầy – một cú đạp hung bạo. Sau đó, cô dùng tay trói chặt cái lưỡi vào một băng ghế đang nằm trên đất, thắt gút.
Làm xong, Cố Ỷ cắm đầu xông ra ngoài.
Cô vừa chạy vừa không cầm được nước mắt. Trong tình thế nguy hiểm khi nãy, cô đã cực lực nén khóc khiến cho đầu mũi cũng ê ẩm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!